Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (3)

CHƯƠNG 3:

Bởi vì liệu trình chữa trị được chia làm 3 lần, Mạnh Vân cũng không vội vã tìm việc làm, trước tiên là đi tìm phòng ở.


Đành rằng Quý Hiểu Thích rất tốt, bà ngoại đối với cô cũng vô cùng săn sóc, nhưng rốt cuộc thì có rất nhiều việc không tiện, suy cho cùng cái gì cũng không thể quấy rầy gia đình người ta.


Mạnh Vân cũng không để tâm vị trí nơi ở như thế nào, chỉ cần ở gần trạm tàu điện ngầm là hoàn hảo.


Cô từ nhỏ một người sinh hoạt bên ngoài, đối với rất nhiều chuyện đều không có chủ ý, nhát gan cũng sẽ không mặc cả, chỉ nhìn giá cả lớn nhỏ không sai biệt lắm liền đi xem, rất mau lẹ liền quyết định chọn một phòng ở.



Phòng trọ nhỏ với 2 phòng ngủ, diện tích không lớn, những thứ nên có đều có, lại thuận tiện đi đến trạm điện ngầm cùng những nơi lân cận.


Mạnh Vân chính mình phi thường hài lòng, còn Quý Hiểu Thích lại không thể nào yên tâm, một hai nằng nặc 
phải đi cùng cô đến xem rồi mới đồng ý cho Mạnh Vân ký hợp đồng.



Mới vừa cùng chủ nhà chốt hẹn sẽ đến xem phòng vào buổi sáng thứ bảy, Mạnh Vân còn chưa buông di động, tiếng chuông lại đột nhiên vang lên.



Là một dãy số lạ.


Mạnh Vân sợ bỏ qua chuyện gì, không chút do dự liền bắt máy, “Alô?”

Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, “Mạnh Vân?”



Tay Mạnh Vân run lên, thanh âm bắt đầu khẩn trương, “Anh…… Anh là……”


“A, mới qua ba ngày liền không nhớ rõ sao? Lục Dã, tôi là anh Lục Dã, đã nhớ chưa? Mau đem số di động của tôi lưu lại, tránh sau này lại quên mất.”



Mạnh Vân quả thực rất muốn khóc, “Anh như thế nào lại có thể tùy tiện lưu số di động của bệnh nhân thế chứ……”




“Điện thoại của ai thế? Là chủ nhà sao?”


Nghe được âm thanh cô nói chuyện, Quý Hiểu Thích cau mày đi vào phòng.


Mạnh Vân mấy ngày nay vẫn luôn ngủ ở 
phòng của Quý Hiểu Thích , thời điểm cô vừa mới bước vào phòng cũng không nghĩ là sẽ nhận được điện thoại của Lục Dã, cho nên cũng không có đóng cửa.



“Là... là một người...bạn……”



Cô đáp có chút lắp bắp, ánh mắt cũng không tự chủ được mà đảo nhẹ.


Quý Hiểu Thích chỉ cho là có gì đó ẩn tình, “Ừm” một tiếng, cũng không có truy hỏi đến cùng, lấy quần áo xong liền đóng cửa đi ra ngoài, đem cả phòng hoàn chỉnh mà để lại cho Mạnh Vân.


Lục Dã cũng nghe thấy động tĩnh của cô bên này, một hồi lâu không mở miệng, chờ lúc sau bên cô yên tĩnh lại, mới chậm rãi từ từ hỏi: “Hiện em đang ở nhà bạn?”



Tuy rằng cửa đã đóng lại, Mạnh Vân vẫn đè thấp thanh âm, “Lục Dã, chúng ta không có thân như vậy.”


Lục Dã ở đầu kia điện thoại cười lên tiếng, “Mạnh Vân, chúng ta đã xảy ra loại quan hệ này, em còn có thể kêu là ‘không thân’ sao?”


Là loại quan hệ nào?


Mạnh Vân vô thức muốn hỏi, nhưng mà cái miệng lại quá chậm chạp, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp mở miệng hỏi lại, đã bị Lục Dã dứt khoát lưu loát mà lôi trở về, “Ngày mai buổi tối cùng nhau ăn cơm, bạn cũ đã trở lại, như thế nào cũng nên gặp gỡ ôn lại chuyện cũ nhỉ?”


“Tôi không……”



“Quyết định vậy đi, địa chỉ lát nữa sẽ gửi cho em, ngày mai gặp.”


Bởi vì câu nói “ ngày mai gặp ” của Lục Dã, Mạnh Vân lại một lần nữa mất ngủ, lăn qua lộn lại ngủ không được đã đành, lại còn nhịn không được đưa tay sờ soạng mái tóc của mình nắm kéo xuống.



Vì cái gì mà Lục Dã này cứ không chịu để sự tình năm đó cứ như vậy mà cho qua chứ ?!

Sáng sớm thứ bảy, Quý Hiểu Thích theo Mạnh Vân cùng đi xem phòng ở.


Vị trí cùng tổng thể căn phòng xác thực không tệ lắm, giá cả so với những nơi khác trong khu vực 
nói chung cũng xem như bình quân, chủ nhà là cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi, nói là muốn xuất ngoại học nghiên cứu, cho nên đem mang phòng cho thuê nhằm kiếm thêm phí sinh hoạt.



Điều kiện này xem như thực thích hợp, Quý Hiểu Thích cũng không có ý kiến, Mạnh Vân dứt khoát nộp bốn tháng tiền thuê, liền cùng chủ nhà ký hợp đồng.


Cô bé chủ nhà thấy Mạnh Vân sảng khoái như vậy, đối với cô nảy sinh cảm giác yêu thích, liền thuận miệng nhắc nhở vài câu, "Bảo an của tiểu khu này thực sự rất tốt, nhưng mà nếu chỉ có hai cô gái sống cùng nhau, thì buổi tối vẫn nên hạn chế đi vào con đường bên kia, chỗ đấy đèn đường hỏng khá nhiều, tối đến sẽ không không an toàn cho lắm."

Cô chỉ hai người con đường khác xong lại nói, “Ngày thường đi theo con đường này là đến trạm điện ngầm , sẽ không đi qua đấy.”
Mạnh Vân cùng Quý Hiểu Thích vội vàng cùng nhau nói cảm ơn.


Chủ nhà cùng Mạnh Vân thêm WeChat, đem chìa khóa giao cho cô, “Cuối tuần này mình cần thu dọn một chút, thứ hai là hai người có thể dọn vào được.”


Chuyện lớn đầu tiên cứ như thế đã quyết định xong, Mạnh Vân cảm giác một nửa gánh nặng trên người như được gỡ xuống, có chút nhẹ nhàng thở ra.



Quý Hiểu Thích cũng vì cô cao hứng, cảm thấy tâm tình cũng tốt lên.


Hai người tay kéo tay, như khi còn ở trường đại học chậm rãi vừa đi vừa nói chuyện phiếm.


"Còn về công việc cậu đã có tính toán gì chưa?"



“À, mình đang cân nhắc ở hai ba nơi.”

"Nếu không cậu đến cùng làm việc với mình đi, tuy rằng là ở bộ phận chăm sóc trẻ em ngoài giờ, nhưng tiền lương nơi này vẫn không tồi nha."


Hai người đều học giáo dục trẻ em, Quý Hiểu Thích tốt nghiệp liền vào làm việc tại bộ phận chỉ huy trực banchỉ cần mỗi ngày sau giờ tan học mang theo đứa nhỏ chơi trò chơi, đợi đến lúc phụ huynh đến đón là có thể tan tầm, công việc vẫn là tương đối nhàn nhã, những gia đình tìm đến bộ phận này phần lớn đều là tầng lớp thượng lưu giàu có, dĩ nhiên tiền lương của cô cũng sẽ không ít.



Mạnh Vân cười cười, từ chối ý tốt của cô “Mình vẫn là tương đối muốn làm việc tại nhà trẻ.”


Nhưng mà, làm việc ở nhà trẻ, nhỡ đâu gặp phải những đứa trẻ nghịch ngợm, cậu lại mềm như bông, khả năng quản lý không được, không bằng làm như mình, công việc hết sức nhẹ nhàng nha.”


Quý Hiểu Thích vốn định thừa dịp cuối tuần mang theo Mạnh Vân đi ăn uống dạo chơi một vòng, nào biết mới đi đến trạm tàu điện ngầm, liền nhìn thấy Mạnh Vân có chút xin lỗi mà hướng về phía cô cười cười, “Thật ngại quá Tiểu Thất, buổi tối hôm nay mình có hẹn với bạn……”



“Là người bạn nào thế? Mình có biết không?”


“A……”


“Không có việc gì không có việc gì, không nói cũng không sao,” Quý Hiểu Thích phất phất tay, “Vậy cậu đi đi, buổi tối cẩn thận một chút, không được thì nhớ gọi xe về, hoặc là gọi điện thoại cho mình, mình đến trạm tàu điện ngầm đón cậu……”



Quý Hiểu Thích theo thói quen chăm sóc cô như vậy, lại sợ cô đã ba năm không trở về, không thích ứng với mọi thứ ở thành phố này, liền nhịn không được dặn dò một hồi lâu.



Mạnh Vân trong lòng có chút hổ thẹn, rất nhiều lần muốn bật thốt lên nói rõ sự việc, cuối cùng đều bị cô lén lút nhịn xuống.


Dù sao hôm nay chính là gặp gỡ Lục Dã để nói cho rõ ràng, cũng không cần thiết phải nói cho Quý Hiểu Thích, tránh phải giải thích lòng vòng.


Mạnh Vân kiên nhẫn mà chờ Quý Hiểu Thích nói xong, nhón chân nhẹ nhàng mà ôm ôm cô.


“Mình biết rồi, cậu yên tâm đi, mình sẽ về sớm mà.”


***



Thời điểm Mạnh Vân đến điểm hẹn, Lục Dã đã ngồi ở chỗ đó.


Nhìn thấy cô vào cửa, Lục Dã ưu nhã mà đứng lên, giúp cô kéo ghế —— không khí phảng phất cảm giác như không phải ăn lẩu, mà dường như là cơm Tây.



Mạnh Vân bị động tác của anh làm cho tay chân không biết nên để chỗ nào, được một lúc sợ hãi mà ngồi xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, toàn bộ quá trình chỉ trộm liếc mắt nhìn anh một cái.


Lục Dã không mặc áo blouse trắng, một thân trang phục thoải mái, thoạt nhìn trông như những cậu sinh viên, nhưng mà trang phục tuy đơn giản cũng không ngăn được giá trị nhan sắc của anh, bàn nữ sinh bên cạnh kia liên tiếp quay đầu lại, đều như muốn đem tóc của mình ném vào trong nồi.



Lục Dã gọi vài món, xong lại đem thực đơn đưa tới bên tay Mạnh Vân.



“Tôi nhớ rõ em thích nhất ăn lẩu, bất quá em còn phải trám răng, tốt nhất không nên ăn những món cay nóng, vì thế em chỉ nên gọi vài món thanh đạm. Còn lẩu vị cay, em cứ nhìn tôi ăn cho đỡ thèm là được.”



“……”


Mạnh Vân vùi đầu vào thực đơn, cho dù tính tình của cô có mềm mỏng, nhưng nghe thấy những lời này thật nhịn không được, ở trong lòng âm thầm hung hăng muốn hướng đến mặt của Lục Dã mà cho anh một đấm.


Cô vốn cũng không phải là đến để dùng bữa, nên tuỳ tiện gọi vài món, liền trực tiếp vào thẳng vấn đề, " Học trưởng Lục, sai lầm lúc trước của chúng ta vẫn là nên quên đi. Sau khi hoàn tất liệu trình trị liệu răng xong cũng không cần gặp lại..."



Ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt người đối diện, thanh âm của cô càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng không có tự tin.


Lục Dã nhướng mày, bắt được một chút trọng điểm trong lời nói của cô, “Sai lầm cái gì?”



Vừa lúc này người phục vụ mang canh lại đây, Mạnh Vân bối rối nói không nên lời, mặt lại từ từ ửng đỏ.

Lục Dã cũng thực tri kỷ im lặng đợi câu trả lời của cô 

Chính là ngủ sai người thôi mà” 

Đến đây ngữ khí của anh đột nhiên nghiêm túc lên, “Tôi không có ngủ sai, tôi vẫn luôn biết đó là em, em cho rằng bất luận cô gái nào say mèm dâng đến bên tôi thì tôi liền ngủ được sao? Mạnh Vân, em dám nói, nếu lúc ấy không phải tôi gặp được em, em sẽ ngoan ngoãn mà cùng người khác sao?”


“Nhưng mà……”



“Không có chuyện nhưng mà. Mạnh Vân, rõ ràng em biết lúc ấy tôi vẫn luôn thích em, 
không phải là vì em cảm thấy không mặt mũi nào nhìn tôi, không mặt mũi nào nhìn lão Nguỵ, cho nên mới chạy đến chân trời góc biển sao? Hiện tại nếu em đã trở lại, đương nhiên sẽ không có chuyện tôi để em chạy thoát lần nữa.”


Lục Dã mang mười phần 
khí phách nói xong một đoạn tuyên ngôn theo đuổi, vậy mà không quá hai mươi giây đâu, lại biến trở về bộ dạng một Lục Dã lưu manh, bỡn cợt.


“Huống chi em còn lấy đi trinh tiết của tôi. Này, Mạnh Vân, lần đó chính là lần đầu tiên của tôi đó nha.”



Mạnh Vân chỉ cảm thấy dạ dày đau đến đòi mạng, rõ ràng là thích nhất món lẩu, vậy mà một chiếc đũa cũng không thể nhấc tớ
i nổi.


Trường hợp 
này lại không giống như cô đã dự đoán, nhưng mà nếu bàn về tài ăn nói, quả thực tốn cả đời cô cũng không thể so được với Lục Dã. 


“H
ọc trưởng Lục, sự việc lúc đó…… Tôi thực xin lỗi, những lời vừa mới nói kia cũng thực xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm giác của anh. Chỉ là…… Về sau chúng ta có thể không đề cập tới kia sự việc kia không?”


Lục Dã cong cong môi, không nói gì, trên tay đã gắp cho cô một chén có thịt có rau, đều là những món cô thích ăn.


"Thời điểm trước kia em đi theo lão Nguỵ đến bữa tiệc liên hoan, tôi thấy em rất thích ăn những món này, hiện tại không biết em có còn thích hay không. Không thích thì nói, hoặc là cũng có thể nói cho tôi biết hiện tại em thích ăn những món nào."


Đối với 
biểu hiện săn sóc đến nơi đến chốn của Lục Dã, Mạnh Vân cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng bất đắc dĩ.


Dù sao hai người vẫn là có một đoạn 
quá khứ khó nói, hiện tại lại giống như bạn học cũ ngồi cùng nhau dùng bữa nói chuyện phiếm, nghĩ như thế nào đều cảm thấy kỳ quái.


Tốt xấu gì một bữa cơm cũng có thể chịu đựng qua đi, Lục Dã lái xe tới, khăng khăng muốn đưa cô về nhà.



Mạnh Vân không nghĩ tới sẽ ở cùng anh trong một không gian nhỏ bé như vậy tận 40 phút, liều mạng cự tuyệt nói: “Tôi hiện tại ở tại nhà bạn, bên kia đều là nhà cũ, xe di chuyển rất bất tiện……”
Lục Dã nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu, đem xe khoá lại.
“Vậy tôi đi tàu điện ngầm đưa em về.”
“……”
Mạnh Vân toàn bộ quá trình đều là cúi đầu, tự nhiên sẽ 
không chú ý đến Lục Dã ở phía sau một đường nhìn chằm chằm vào cô.

Thật vất vả về đến trạm, nhà Quý Hiểu Thích cách trạm cũng mất đến năm sáu phút đi bộ.
Mạnh Vân không chịu để Lục Dã đưa về, liền thúc anh mau quay lại, “Bạn tôi hiện đang đợi tôi ở bên ngoài trạm, 
học trưởng Lục, anh đi về trước đi, hôm nay…… Cảm ơn anh về bữa tối.”



Lục Dã bị
 biểu tình rối rắm của cô chọc cười, cũng không hề ép buộc, “Vậy tôi ở đây nhìn em đi ra ngoài. Đi thôi, thứ tư gặp lại.”


Bị người cũ náo loạn một trận như vậy, buổi tối Mạnh Vân khó tránh khỏi nhớ tới chuyện quá khứ.



Lần đầu tiên mặt dày đi theo đuổi nam sinh, vậy mà bây giờ cảm giác như đã là chuyện rất xa xăm vạn dặm
 —— Mạnh Vân lao lực nghĩ nghĩ, phát hiện ngũ quan của Ngụy Tống Từ đã dần dần mà mơ hồ, tựa hồ sắp nghĩ không ra.


Vậy mà 
Lục Dã bạn cùng phòng với Ngụy Tống Từ, lớn lên thật sự là quá đẹp trai, lại vẫn luôn cùng Ngụy Tống Từ sánh đôi, gặp gỡ nhiều lần, lại còn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy mấy năm đều nhớ mãi không quên bộ dáng của anh.


Mạnh Vân còn nhớ rõ Quý Hiểu Thích từng hỏi qua cô, vì cái gì lại thích Ngụy Tống Từ, rõ ràng bên cạnh là một thân Lục Dã đẹp trai siêu cấp.



Cô nghĩ nghĩ, phát hiện đã quên lúc ấy trả lời 
như thế nào.


Rạng sáng lúc 2 giờ, Lục Dã đột nhiên gửi đến tin nhắn.



Trong phòng tối om, Mạnh Vân bị di động rung lên doạ đến chấn động hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà nhìn sang Quý Hiểu Thích, phát hiện cô không bị đánh thức, lúc này mới không tiếng động mà chạy ra ngoài, đến phòng khách mới mở tin nhắn.
Lục Dã: “Trong nhà có thuốc tiêu hóa không? Tôi thấy bữa tối nay em ăn
 không quá thoải mái, hẳn là vì quá no rồi, vẫn là phải cẩn thận một chút nha.”

HẾT CHƯƠNG 3.

5 nhận xét:

  1. Omg 😲😲😲 thì ra sv là như thế . típ típ nàng uiiii

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã ủng hộ ❤
      mỗi ngày mình đều dịch đều đặn nên nhớ Follow mình để kịp nhảy hố chương mới nhé :*

      Xóa
  2. Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã ủng hộ ❤
      đã có thêm 2 chương mới, thí chủ đã đọc hay chưa :))
      mỗi ngày mình đều dịch đều đặn nên nhớ Follow mình để kịp nhảy hố chương mới nhé :*

      Xóa
  3. Hóng chương mới lắm. Cảm ơn bạn nhiều nha, tiếp tục ủng hộ!

    Trả lờiXóa