Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (8)

CHƯƠNG 8:

“Ấy, anh ấy đang nhìn về phía bọn mình kìa! Là có máy quay sao?”

Mạnh Vân có điểm xấu hổ, hận không thể lập tức che mặt lại.

Lục Dã tìm được cô rồi, cũng không có hành động kỳ quái gì, chỉ đường hoàng mà cười cười, đôi tay lướt trên những phím đàn dương cầm.

Khi tiếng dương cầm vang lên, những nốt nhạc du dương chậm rãi đi vào trái tim người nghe, chạm vào những khoảng lặng sâu nhất của tâm hồn.

Mạnh Vân nghe xong một đoạn, đã nghe ra được ca khúc mà anh đang đàn.

Là bài hát vừa rồi trong bộ phim điện ảnh kia.

Cô cũng không nhìn đến mọi thứ xung quanh , chỉ là như vậy mà yên lặng hướng mắt về phía Lục Dã, cư nhiên cũng bị anh thu hút, cảm thấy giờ phút này anh quả thật là rất đẹp trai.

Sau khi Lục Dã hoàn thành ca khúc, cả khuôn viên tràn ngập tiếng vỗ tay, còn có những người ở bên cạnh trầm trồ khen ngợi.

Anh cũng không khách khí, thực tự nhiên mà hướng về phía dưới chào một cái, “Cảm ơn cảm ơn, mọi người quá khen rồi.”

Mạnh Vân nhịn không được thở dài.

Quả nhiên vẫn là không thể nói chuyện, chỉ cần anh mở miệng thì cũng đủ mang tất cả hình tượng mà giẫm dưới chân.

Lục Dã chạy xuống khỏi sân khấu, bước nhanh đi đến bên cạnh Mạnh Vân, hướng về phía cô cười nói: “Vẫn là anh đẹp trai hơn Vương Lực Hoành?”

Mạnh Vân bị bệnh tự luyến của anh làm cho ngây người, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh.

Lục Dã tựa hồ cũng có chút ngượng ngùng, sờ sờ lỗ tai, “Đã lâu không đàn, vẫn là có chút không quen tay.”

Lại nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, “Sớm biết rằng em thích như vậy, anh nên luyện nhiều thêm mới phải……”

Mạnh Vân sửng sốt một hồi lâu, nhìn anh có chút biểu tình rối rắm, đột nhiên nhịn không được “Phụt” cười lên tiếng, “Lục Dã, anh thật đúng là……”

Lời còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên có một cô gái đi tới, kinh ngạc mà hô một tiếng: “Lục Dã?!”

Mạnh Vân theo thanh âm nơi phát ra mà nhìn qua, cô gái với mái tóc đuôi ngựa cột cao đã chạy đến bên cạnh Lục Dã.

“Thật sự là anh nha Lục Dã, vừa lúc nãy em ở bên kia đã cảm thấy giống, lại gần nhìn rõ quả nhiên là anh a! Thất khéo quá! Cũng đã hai ba năm không gặp rồi?”

Cô gái nói một tràn không ngừng, bắn như lửa đạn liên châu, ánh mắt vừa chuyển, liền nhìn tới trên người Mạnh Vân, “A? Chị gái này nhìn cũng có chút quen mắt…… Để em nhớ lại xem……”

Lục Dã đột nhiên đi lên phía trước một bước, chắn trước mặt Mạnh Vân, đem vóc dáng nhỏ xinh của  hoàn toàn ngăn trở ở phía sau.

“Đã lâu không gặp, Cảnh Lị.”

Cảnh Lị tựa hồ hoàn toàn không có để ý động tác của Lục Dã muốn biểu đạt, vẫn đang đắm chìm lục lọi trí nhớ của mình.

“Em nhớ ra rồi! Có phải là cô nữ sinh theo đuổi Học trưởng Nguỵ ngày trước không? Gọi là gì ấy nhỉ…… A, Mạnh Vân đúng không? Hai người thế nào lại đi chung với nhau a? Học trưởng Nguỵ cũng ở đây sao?”

Chân mày Lục Dã đã gắt gao mà nhăn lại.

Anh không nói lời nào nhưng thời điểm anh cau mày vẫn là rất có lực sát thương, chỉ là Cảnh Lị hoàn toàn lại là người không biết nhìn vẻ mặt của người khác, “Không phải nghe nói là đã ra nước ngoài sao? Nguỵ học trưởng sau này cũng đi du học, có phải hay không là theo đuổi tới đó a?……”

“Cảnh Lị!”

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***
Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha :(
>>> https://meoluoianna.blogspot.com/

Lục Dã sắc mặt đã thật sự không tốt, đám người đang vây xem xung quanh thấy anh trừng mắt liếc nhìn một cái, liền lập tức mang cái người đi cùng vội chạy ra xa một chút.

Cảnh Lị bị anh quát chói tai đến hoảng sợ, miệng cũng ngừng lải nhải, “…… A?”

Mạnh Vân ở phía sau Lục Dã, lôi kéo quần áo của anh, thật cẩn thận mà buớc một bước nhỏ, hướng về phía Cảnh Lị cười cười.

“Không có, mình không có cùng học trưởng Ngụy liên hệ.”
Lục Dã nghe được thanh âm mềm ấm của cô, đau lòng muốn chết, duỗi tay nắm lấy túi của cô, hướng về phía Cảnh Lị nhướng mày.

“Nếu không có việc gì chúng tôi đi trước, gặp lại sau.”

Cảnh Lị trợn mắt há hốc mồm, “A?”

Mạnh Vân cũng chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lục Dã nắm túi kéo đi, thất tha thất thểu nối bước theo anh.

Mãi cho đến khi ra khỏi trung tâm, Lục Dã mới buông cô ra, cau mày, “Em làm gì mà tính khí lại tốt như vậy nha.”

“Anh có ý gì?”

“Loại người như cô ta, nên mắng cho một trận, người gì lại chăm quản chuyện của người khác đến như vậy chứ.”

Lục Dã thoạt nhìn một chút cũng không có thiện ý đối với bạn cùng trường cũ.

Mạnh Vân bị ngữ khí lòng đầy căm phẫn của anh làm cho có điểm muốn cười, “Cô ấy cũng không có nói sai…… Chỉ là sao anh không đi mà mắng cô ấy đi?”

Cô ngượng ngùng nói, lúc này không phải là cơ hội để anh thể hiện sao?

Lục Dã nhướng mày, “Anh không mắng con gái.”

“Là vậy sao……”

“Đương nhiên, nhưng mà nếu là vì Tiểu Vân Vân bảo, anh cũng có thể phá lệ nha.” Anh nở nụ cười, “Chỉ sợ đến lúc đó cô ấy lại chạy đi nói xấu anh khắp nơi, bảo anh vô duyên vô cớ mắng người.
Hoặc là em có thể trực tiếp thừa nhận anh là ngươi bạn trai cũng được nha? Như vậy anh là có thể có lập trường chỉ vào cô ta mắng một trận ‘ ở trước mặt bạn gái tôi mà cô nhắc đến nam nhân khác làm gì? Cô có ý tứ gì hả! ’, có phải hay không thực hợp lý a?”

Mạnh Vân sửng sốt một hồi lâu, nhịn không được khen anh một câu: “Lục Dã, anh thật đúng là kỳ tài a.”

Chỉ vì một chuyện bé tí lại có thể dẫn dắt thành phúc lợi của bản thân như vậy, cô trước kia như thế nào không phát hiện ra anh là cái dạng này nha?

Lục Dã hoàn toàn mà tiếp nhận lời khen của cô, “Cảm ơn cảm ơn, có thể nhận được lời khích lệ của em, ngày hôm nay của anh thật là đáng giá!”

“…… Tôi nên về rồi.”

Một ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều việc, xem như điển hình của ngày thứ sáu đen tối, nhưng mà Mạnh Vân lại không có cảm thấy quá tệ, cho đến thời điểm về nhà tâm tình cũng còn khá tốt.

Cũng có khả năng là bị Lục Dã ảnh hưởng, cô cũng bắt đầu trở nên có chút thả lỏng tinh thần.

“Đã trễ thế này rồi, anh nhất định phải đưa em về nhà!”

“Không cần đâu……”

“Không được!” Lục Dã túm chặt lấy túi cô, không cho cô đi, “Không ngồi tàu điện ngầm, hoặc là anh gọi xe đưa em về, hoặc là em đi cùng anh trở lại bệnh viện lấy xe, rồi anh lái xe đưa em về.”

“Lục Dã! Da mặt anh như thế nào lại dày như vậy nha!”

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***
Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha :(
>>> https://meoluoianna.blogspot.com/

Thứ tư là ngày trị liệu cuối cùng của Mạnh Vân, đang chuẩn bị tan ca, cô bị đứa nhỏ trong lớp học quấn lấy một lát, thời điểm đến bệnh viện đã bị trễ hơn mười phút.

Cô bước nhanh chạy đi đăng ký, xong lại vội vàng bước đi vào phòng khám bệnh, “Thật ngại quá……”

Lúc đó chỗ Lục Dã còn có người bệnh, Mạnh Vân nhìn thấy Lục Dã quay đầu lại, ý thức được chính mình vừa rồi dưới tình thế cấp bách thanh âm có chút lớn, mặt có điểm đỏ lên, vội vàng nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá Bác sĩ Lục, tôi đến muộn.”

Anh “Ừm” một tiếng, cách khẩu trang nhẹ giọng nói: “Trước tiên để anh khám xong bệnh nhân này, em đi bên ngoài đợi anh một lát, xong việc anh lại gọi em vào.”

Mạnh Vân vội vàng đáp ứng, xoay người lui đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua bàn đăng ký phòng khám, Mạnh Vân đột nhiên dừng bước chân.

Sắp đến thời gian nha khoa tan tầm, lực chú ý của hai nữ ý tá cũng có chút rời rạc, tựa hồ cũng không có phát hiện Mạnh Vân đứng ở cách đó không xa, còn ở đó tiếp tục khí thế ngất trời mà trò chuyện.

Bác sĩ Lục hôm nay sẽ không phạm lỗi chứ?”

“Cô nói giỡn chơi sao, bác sĩ Lục từ khi vào làm việc tại bệnh viện của chúng ta đã khi nào phạm phải sai lầm a.”

“Oa, anh ta như vậy cũng thực trâu bò nha? Nghe chủ nhiệm Trương nói, từ sớm nay anh ta sốt đến ba mươi chín độ lại còn có thể ngồi khám cả ngày đó!”

“Làm sao bây giờ? Hôm nay là ngày tái khám, số lượng bệnh nhân lui tới rất đông nha.”

“……”

Mạnh Vân cắn cắn môi, cầm ví ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

Như vậy... anh là đang bị bệnh sao...

Cô đột nhiên có điểm mê mang —— vì cái gì phản ứng đầu tiên của cô lại là lo lắng anh a?

Mạnh Vân ngồi ở ghế trên, đợi vài phút, rốt cuộc vẫn là đứng dậy đi xuống lầu.

Lục Dã khám xong bệnh nhân, nhẹ nhàng thở ra, đợi một chốc rồi mới nhấn nút.

Ấn hai lần cũng chưa thấy có người tiến vào, anh nhíu nhíu mày, vừa định đứng dậy, liền có nữ y tá đi vào, “Bác sĩ Lục, anh còn một lịch hẹn tái khám của người bệnh vừa đăng ký.”

“Đúng vậy, cô ấy đâu?”

“Không biết a, gọi mấy lần, không thấy có người lên tiếng.”

Lục Dã nhíu nhíu mày, toàn thân tựa lưng vào ghế ngồi, lấy điện thoại di động gọi cho Mạnh Vân.

Chuông reng hai tiếng liền có người bắt máy, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nhẹ nhàng, “Alô?”

Lục Dã vừa định nói chuyện, cảm giác cổ họng ngứa ngáy khó chịu, liền đem điện thoại đưa ra xa một ít, ho khan vài tiếng, mới dùng thanh âm có chút khàn hỏi: “Em đang ở đâu?”

Mạnh Vân im lặng một chút, “Thang máy, lập tức tới rồi.”

Năm phút đồng hồ sau, Mạnh Vân lại một lần đứng ở trước bàn khám bệnh.

Lục Dã hai mắt quét nhìn cô một cái, cười cười, “Em nằm xuống đi.”

Mạnh Vân không nhúc nhích.

“Làm sao vậy?”

Do dự một hồi lâu, cô rốt cuộc vẫn là thật cẩn thận cùng có chút khẩn trương lấy ra từ trong túi một hộp thuốc cùng chai nước lọc, đặt ở trên bàn Lục Dã.

Lục Dã nhìn thoáng qua, xong lại hướng về phía nàng nhướng mày.

Mạnh Vân thanh âm lắp bắp, tựa hồ có chút rối rắm.

“Chuyện là…… Tôi nghe nói anh bị bệnh, nhìn sắc mặt của anh cũng không tốt lắm…… Đây là tôi thuốc tôi mang theo dự phòng ở trong túi, anh…… lát nữa uống thuốc đi.” 

Cô do dự một chút, vẫn là duỗi tay tính mang hộp thuốc nhét trở lại trong túi, “Không được, vẫn là sau khi tan ca anh đến phòng khám xem một chút đi, thuốc cũng không thể như vậy uống bậy được.”

Cô lúc nãy như thế nào lại không suy nghĩ nhiều liền chạy đi mua, hiện tại lại bắt đầu cảm thấy hối hận.

Nào biết tay Mạnh Vân mới chạm tới bên trên hộp thuốc, Lục Dã lại đột nhiên duỗi tay ngăn chặn mu bàn tay của cô.

Mạnh Vân kinh ngạc mà ngẩng đầu.

Lục Dã tủm tỉm cười với cô ở phía đối diện, ánh mắt sắc bén, động tác trên tay cũng không thả lỏng.

Bàn tay của anh rất lớn, như là đem tay nhỏ xinh của cô nắm ở trong lòng bàn tay.

“Mạnh Vân, nếu không phải bệnh viện có quy định thời gian đi làm phải cùng bệnh nhân duy trì khoảng cách, anh hiện tại liền lập tức muốn ôm em vào lòng mà yêu thương một chút.”

Lục Dã kéo khẩu trang lên, cũng nhìn không ra rốt cuộc anh là còn phát sốt hay là đã hạ sốt.

Động tác của anh vẫn trước sau như một mà nhanh nhẹn, nhẹ nhàng bảo cô nằm lên giường nha khoa, cẩn thận hoàn thành đợt trị liệu cuối cùng cho cô.

HẾT CHƯƠNG 8. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét