Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (15)

CHƯƠNG 15:

Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Mạnh Vân chỉ cảm thấy xấu hổ thay cho Quý Hiểu Thích, đưa mắt liếc nhìn Lục Dã một cái, phát hiện anh vậy mà lại vô cùng ý tứ mà nhìn phía ngoài cửa sổ, làm bộ như không nghe thấy gì cả.

Cô tiến đến nói nhỏ bên tai Quý Hiểu Thích, “Tiểu Thất, trong nhà có hiện đang có khách……”

Quý Hiểu Thích lập tức giật bắn lên, “Ở đâu?! Người ở đâu?!”

Lục Dã xoay đầu lại, hướng cô lắc lắc tay, “Quý học muội, đã lâu không gặp.”

“……”

Bữa tối hai người tức khắc biến thành bữa tối ba người.

Quý Hiểu Thích ngồi ở giữa, ánh mắt giống như là radar mà đem Mạnh Vân ra soi một lượt, một lúc sau rốt cuộc đưa ra phán đoán, trầm trọng mà mở miệng hỏi: “Vân Vân, cậu như thế nào lại không nói cho mình biết là hai người rốt cuộc đã làm tới đâu rồi?!”

Một chữ “Làm” thành công khiến cho cả hai ngây người.

Mạnh Vân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô, mặt từng chút từng chút một đỏ lên, lắp bắp nói: “Không, không…… Không phải, là bởi vì ngoài ý muốn……”

Quý Hiểu Thích đầu đau kịch liệt, cau mày khẳng định, “Trách không được cậu hiện tại đều không thèm tới tìm mình, quả nhiên là……”

“Tiểu Thất……”

Lục Dã ở bên kia đã cười đến miệng không khép lại được.

Anh nghiêm túc mà hướng về phía Quý Hiểu Thích nhướng mày, “Quý học muội, để anh nói cho em biết, đến lúc kết hôn sẽ miễn luôn tiền mừng cho em, còn bây giờ, nào, thêm WeChat cùng anh, duy trì liên hệ ha.”

“Liên hệ cái gì?”

“Chờ anh đuổi theo Mạnh Vân thành công, lập tức liên hệ em mời em bữa cơm, em chính là Hồng Nương* của bọn anh!”

“……”

(*) người mai mối ý, mà Mèo để nguyên nghĩa nghe cho nó sang :v

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3


Sau khi Lục Dã ra về, Quý Hiểu Thích quyết định ở lại cùng Mạnh Vân một đêm, muốn cùng cô tỉ tê tâm sự.

Chờ đến lúc hai người yên ổn tắt đèn nằm lên giường, Quý Hiểu Thích đã nghẹn một bụng tò mò.

“Nói ! Cậu cùng Lục Dã phát triển đến bước nào rồi? Anh ta như thế nào đến nhà cũng tới luôn rồi? Lục Dã là theo đuổi cậu như thế nào? Hay là bởi vì cậu ngượng ngùng cự tuyệt nên mới anh ta mới mượn gió đẩy thuyền?……”

Mạnh Vân bị cô hỏi đến dở khóc dở cười, ôn nhu nói: “Cậu hỏi từng câu một thôi không được sao.”

Quý Hiểu Thích thở dài, “Kỳ thật mình đang nghĩ đến một khả năng —— là cậu đã thích Lục Dã rồi. Vân Vân, cậu không phải là loại người sẽ tùy tiện cho đàn ông vào nhà, cậu đã thích Lục Dã phải không?”

Mạnh Vân bị cô hỏi đến mức ngẩn ra, lập tức nói không ra lời.

Trong một khoảng trời đêm, chỉ có âm thanh ngoài cửa sổ truyền vào, là thanh âm độc nhất thuộc về ban đêm, là tiếng gió hoà cùng tiếng lá cây cọ xát ‘ sàn sạt ’, là vách bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến những tiếng trò chuyện nho nhỏ, còn có tiếng động tại các quán nhỏ ở cuối tiểu khu.

Mạnh Vân ngốc nghếch ở nước ngoài vài năm đều không thể nghe thấy những thanh âm như vậy, chỉ cần đêm đến, thành phố nơi cô sống an tĩnh đến đáng sợ.

Đây là thanh âm độc nhất thuộc về thành phố này.

Giọng nói của Quý Hiểu Thích thực rõ ràng mà truyền đến bên tai.

“Vân Vân, cậu thật sự đã quên Ngụy Tống Từ sao? Là bởi vì thích Lục Dã, nên mới cho phép anh ta cơ hội theo đuổi cậu sao?”

Mạnh Vân suy nghĩ thực lâu, sau đó nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng.

“Mình thật sự hoàn toàn không còn thích Ngụy Tống Từ…… Đến nỗi có phải thích Lục Dã hay không ……” Cô mím môi, do dự như là đang tự hỏi lại chính bản thân mình, “Mình hiện tại còn không biết.”

Mạnh Vân cảm thấy chính mình không phải là người dễ dàng để người khác tiếp cận.

Nhưng mà cô lại cho phép Lục Dã từng chút từng chút mà tới gần mình, cho phép anh lắc lư trước mặt, ngốc nghếch mà săn sóc, 
cho phép anh ngày một đến gần để hàn gắn vết thương lòng trong cô hơn.

Quý Hiểu Thích còn rất kinh ngạc, tuy nhiên nghe xong câu trả lời, cũng không nói thêm gì, chỉ là cảm thán một câu, “Nếu thời điểm đại học Lục Dã chịu nói ra thì thật tốt a.”

Ít nhất Mạnh Vân sẽ không vất vả như vậy.

Quý Hiểu Thích không muốn nghĩ đến quá trình đốt cháy giai đoạn của hai người, trầm mặc một lát liền đổi chủ đề, “Mình thất tình a~~, cậu mau an ủi người ta một chút đi. Thật là, cậu chính là nữ nhân nhẫn tâm có tình yêu mới liền không cần người xưa cũ !!”

Mạnh Vân trở mình, ôm lấy cánh tay của cô, “Làm sao vậy? Mình còn chưa biết cậu đã có bạn trai, vậy mà khi biết liền nhận được tin thất tình? Lần gặp mặt trước của bọn mình mới qua chưa bao lâu nha, tốc độ này của cậu cũng quá là nguy hiểm rồi……”

Quý Hiểu Thích rầm rì trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đem sự việc nói ra.

Cô vốn dĩ chính là tới tìm Mạnh Vân để kể lể, nếu không phải bị Lục Dã phá đám, thì đã sớm kể xong một chuyện tình lâm ly bi đát rồi.

“…… Cho nên, cậu đi tìm anh ta? Đối tượng 'tình ảo' kia của cậu?”

Mạnh Vân có chút khó có thể tin.

Cô nhát gan như vậysự kiện theo đuổi Ngụy Tống Từ xem như là đã lấy hết can đảm trong cuộc đời ra mà trải nghiệm, thật sự là khó có thể tưởng tượng Quý Hiểu Thích vậy mà sẽ đi tìm bạn trai trên mạng, đã vậy còn đuổi tới hiện thực.

Quý Hiểu Thích khó được có lúc cũng biết ngượng ngùng, “Cũng không phải…… Không phải vừa lúc ở cùng thành phố sao, mình nghĩ, dù sao cũng sát cánh chơi cùng nhau…… đến vài tuần ở trong game rồi, gặp một lần cũng không sao.”

“Chỉ mới vài tuần?”

“Ai nha, cái này không quan trọng! Lúc mới vừa quen biết anh ta, mình kỳ thật liền có một loại cảm giác, người này chính là chân mệnh thiên tử của mình!”

Mạnh Vân quả thực bị cô chọc cười, nhẹ nhàng mà cười một tiếng, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, anh ta mời mình đi ăn cơm, gặp mặt trực tiếp từ chối mình, nói tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương.”

“……”

Ngữ khí Quý Hiểu Thích trước sau như một mà khoa trương, làm người không nghe ra liệu có phải thật sự thương tâm hay không.

Nhưng mà Mạnh Vân đã cùng cô ở chung bốn năm, tự nhiên sẽ phi thường hiểu rõ, duỗi tay ôm eo cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng.

Quý Hiểu Thích trong thanh âm mang theo ý cười, “Vẫn chỉ có Vân Vân ôn nhu với mình, mình chẳng thèm luyến tiếc đến nam nhân thúi a.”

Chỉ có âm cuối lộ ra một chút nức nở.

Trong bóng đêm dịu dàng, hai người gắt gao mà ôm ở lấy nhau.


Quý Hiểu Thích ở lại nhà Mạnh Vân cả một đêm, thời điểm Mạnh Vân buổi sáng đi làm, cô còn ở trên giường ngủ.

Mạnh Vân cười cười, tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, vội vàng đi lên chuyến tàu điện ngầm sớm mà đi đến trường học.

Chờ đến lúc cô bước vào lớp học, liền thấy mẹ Ngô Giai Giai đang ở cửa phòng học mà chờ cô.

Mạnh Vân nhìn thấy cô liền cười, “ Mẹ Giai Giai, xin chào.”

Mẹ Ngô Giai Giai một thân váy dài màu trắng, thoạt nhìn dịu dàng lại rất có khí chất, cô đi đến trước mặt Mạnh Vân, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua thật là cảm ơn cô giáo Mạnh. Lúc đó bởi vì có con bé nên không tiện hỏi, cho nên hôm nay đến đây, muốn hỏi số tài khoản của cô giáo Mạnh ……”

Mạnh Vân vẫy vẫy tay, “Không cần khách khí.”

“Sao lại như vậy được, suy cho cùng là đã chiếm dụng thời gian riêng của giáo viên, không thể không đáp lễ được.” 

Khuôn mặt mẹ Giai Giai lộ vẻ khó xử, tựa hồ đối với lời nói ra này cảm thấy có chút xấu hổ, “Ngày hôm qua Giai Giai cũng không làm loạn, vẫn là muốn cảm ơn cô. Chuyện này xảy ra cũng đã vài lần, mỗi lần tôi về nhà, con bé liền khóc nháo cả đêm, khăng khăng muốn đi gặp ba ba…… Ai.”

Mạnh Vân mím môi, không nói gì.

Cô liếc mắt nhìn vào lớp một cái, thấy Ngô Giai Giai đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ chơi xếp gỗ, trên mặt treo nụ cười.

Mạnh Vân kỳ thật là có điểm hâm mộ Ngô Giai Giai, ít nhất cô bé còn có một người mẹ yêu thương mình như vậy.

“Thật sự không sao, ngày hôm qua cũng là có thêm bạn của tôi giúp đỡ nên không vất vả, mẹ Giai Giai, cô thật sự không cần quá khách khí.”

Mạnh Vân cười cười, hướng về phía cô phất phất tay, xoay người vào lớp.

Mẹ Ngô Giai Giai đứng tại chỗ trong chốc lát, lúc này mới chuẩn bị xoay người rời đi.

Chỉ là trong nháy mắt này, lớp học liền xảy ra chuyện.

Mẹ Ngô Giai Giai thậm chí còn không chưa bước ra đi vài bước, liền nghe được Mạnh Vân quát một tiếng chói tai, ngay sau đó, tiếng khóc Ngô Giai Giai liền truyền ra tới.
“Mẹ ơi!”

Trong nháy mắt Mạnh Vân liền thấy Ngô Giai Giai đã từ trên băng ghế nhỏ té xuống đất.

Thấy cô bé như vậy, mấy bạn học nam sinh  phía sau cùng nhau cười vang lên.

Mạnh Vân là lần đầu tiên mặt đối mặt mà nhìn thấy Ngô Giai Giai bị khi dễ, cả người đều có điểm ngây ngẩn, nghe được tiếng cười mới hồi phục tinh thần lại, lập tức chạy đến bên cạnh cô bé nhỏ, thanh âm run rẩy mà quát chói tai: “Trần Hi! Các con đã làm gì?!”

Ngô Giai Giai đã mếu máo, bắt đầu khóc rống lên.

Mẹ Giai Giai nhanh như gió mà vọt tiến vào, nhìn thấy Ngô Giai Giai ngồi dưới đất khóc, hét lên một tiếng: “Giai Giai!”

Cũng không có bắt đầu chính thức vào giờ học, trước tiên Mạnh Vân mang theo bốn năm bạn học nam sinh vào văn phòng.

Hôm nay cô giáo Trương cũng ở đây, nhưng là cũng không phải chính mắt cô nhìn thấy sự việc, cho nên vẫn phải là Mạnh Vân tới giải thích một chút.

So với Mạnh Vân, mấy bạn học nam sinh kia vẫn là rất sợ cô giáo Trương hơn, nhìn thấy cô liền cúi thấp đầu xuống, chỉ có bạn nhỏ tên gọi Trần Hi kia thực khinh thường mà bĩu môi.

Cô giáo Trương xem tình huống này xong biểu tình liền thay đổi, đem Mạnh Vân gọi qua một bên nói nhỏ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Vân đem sự việc nói một chút, dừng một chút, “…… Giai Giai lúc ấy ngồi ở trên ghế nhỏ, không cao lắm, ngã xuống hẳn là không có bị thương, chắc có lẽ là bị cậu bạn kia doạ sợ rồi, trước tiên cho phụ huynh mang con bé về nhà đã.”

Cô giáo Trương hiểu rõ gật gật đầu, “Cũng không phải lần đầu tiên.”

Mạnh Vân đến bây giờ tay vẫn còn không tự giác mà run rẩy.

Giáo dục mầm non là chuyên ngành cô ưu tiên lựa chọn khi định hướng nghề nghiệpcô vẫn luôn mặc sức mà tưởng tượng đến công tác trong tương lai của chính mình sẽ thật sự tốt đẹp.

Dạy học và giáo dục, bọn họ dạy dỗ trẻ em không thể chỉ xem như dạy học, mà là dẫn dắt những mầm non tương lai của đất nước.

Nghe tới chính là công việc phi thường vĩ đại.

Một đứa trẻ sau khi lớn lên sẽ biến thành cái dạng gì người, có thể là nhà khoa học, tác giả, chính trị gia, hoặc là chỉ người lao động phổ thông bình thường, cũng không phải có thể sẽ nhìn thấy liền kết quả ở quá trình phát triển của đứa trẻ, nhưng mà đứa nhỏ này dù thiện lương nhưng vẫn là nghịch ngợm, dù hăng hái nỗ lực nhưng vẫn là trầm thấp tự ti, chưa kể từ nhỏ vẫn luôn được cưng chiều. Khi cô học nghiên cứu sinh, giáo viên đã từng nói qua, công việc của bọn họ không phải là giáo dục cho một đứa trẻ trở thành người thành công, mà là giáo dục bọn trẻ hiểu thế nào là sự tử tế và tấm lòng thiện lương. 

Mạnh Vân từ nhỏ đến lớn, đừng nói khi dễ người khác, thậm chí phát sinh mâu thuẫn cãi nhau với người khác cũng rất ít khi, cho nên cậu bé làm trò khi dễ người khác trước mặt cô —— khiến cô thật sự là có chút khó có thể tiếp thu được.

Này thật khác với ước nguyện ban đầu của cô, đối với bản thân bất lực cùng tự trách không thôi.

Cô giáo Trương nhìn thấy bộ dạng này của cô, thở dài, vỗ vỗ bả vai cô, “Việc này không phải chúng ta không muốn quản, xác thật chỉ có thể xem như cãi nhau ầm ĩ, ở giữa những đứa nhỏ va va đập đập luôn là khó tránh khỏi, mỗi lần Trần Hi đều nói là không cố ý va phải Giai Giai, nếu đã như vậy thì bọn mình còn có thể làm gì được.”

Mạnh Vân cắn chặt răng, “Xem biểu tình của nó không giống vô tình đụng vào…… Vì cái gì Trần Hi luôn khi dễ Ngô Giai Giai nha?”

Hiện tại gia đình đơn thân rất thường thấy, nào đến nỗi bị xa lánh như vậy a.

“Mẹ của Trần Hi cùng mẹ Ngô Giai Giai là trước đây bạn học, nghe nói lúc trước cũng không hoà hợp.” Cô giáo Trương nhẹ giọng nói, “Ngô Giai Giai là lớp chồi mới chuyển đến, lúc ấy mẹ Trần Hi mang nó đến trường học hướng bốn phía khoe khoang một phen, mỗi ngày tan học liền chờ ở cổng trường cùng các phụ huynh nói chuyện phiếm, bàn tán chuyện gia đình của Giai Giai náo loạn đến mọi người đều biết. Đoán chừng cậu bé cũng là ở trong nhà cũng nghe thấy người lớn khua môi múa mép, cho nên chạy tới khi dễ người.”

Mạnh Vân mở to hai mắt nhìn.

Cô giáo Trương bát quái xong, liền đem Trần Hi kêu lại đây, nghiêm túc nói: “Trần Hi, con hôm nay đã làm cái gì? Ngoan ngoãn nói, cô đã nghe cô giáo Mạnh của con nói rồi!”

Trần Hi một bộ bộ dáng tiểu bá vương, “Không cẩn thận đụng phải Ngô Giai Giai một chút.”

“Là bao nhiêu không cẩn thận? Còn có thể khiến người từ ghế trên té xuống đất?”

HẾT CHƯƠNG 15.

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (14)

CHƯƠNG 14:

Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Cũng may là thời điểm cuối tuần, người trên tàu điện ngầm cũng không nhiều, một lớn một nhỏ song song ngồi cùng nhau, nhìn như là một đôi hoa tỷ muội.

Mạnh Vân mắt thất Ngô Giai Giai biểu tình không quá hứng thú, liền cùng con bé nói chuyện, nhưng là Giai Giai vẫn luôn không có phản ứng gì đặc biệt.

Mím môi, Mạnh Vân nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Giai Giai vì cái gì không vui nha? Là bởi vì mẹ đem Giai Giai gửi đến nơi cô giáo Mạnh sao?”

Ngô Giai Giai mếu máo, ngoan ngoãn mà trả lời: “Không phải, là bởi vì mẹ không muốn mang con đi gặp papa.”

“A……”

“Con nghe được mẹ gọi điện thoại nói hôm nay muốn đi gặp papa, con nghĩ muốn đi cùng, nhưng mẹ liền không vui, cũng không cho con ở nhà một mình.”

Thì ra chuyện là như thế này.

Trách không được hôm nay lại khác thường mà tìm cô giúp đỡ như vậy.

“Giai Giai ngày thường sẽ ở nhà một mình sao?”

“Vâng ạ, khi mẹ bận rộn, con sẽ ở nhà một mình mà làm bài tập.”

Mạnh Vân gật gật đầu, dù sao cũng là chuyện gia đình học sinh, cô cũng không có cùng con bé nói thêm cái gì.

Mang theo Ngô Giai Giai thật vất vả trở về nhà, còn chưa vào tiểu khu được bao lâu đâu, Mạnh Vân liền nghe được cô bé bên cạnh hô một tiếng: “Anh trai?”

Mạnh Vân bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại.

Mắt liền thấy Lục Dã ngồi xổm bên cạnh xe hướng về phía Ngô Giai Giai vẫy tay, “Đúng vậy! Là ta đây!”

Mạnh Vân ngơ ngác mà há to miệng, “Lục Dã, anh, sao anh lại tới đây……”

Lục Dã bước nhanh lại đây, đem Ngô Giai Giai ôm lên, hướng về phía Mạnh Vân nhướng mày, “Hôm nay đi ăn ở một cửa hàng rất ngon, nghĩ mang đến cho em dùng thử, miễn cho lúc em nghĩ đến anh không phải chỉ là lẩu nhạt nhẽo cùng mì ly Quan Đông…”

Lý do này thật là làm người dở khóc dở cười.

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Mạnh Vân nhìn anh một cái, thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Lần trước thật không nên để anh biết tôi ở nơi nào……”

Lục Dã chỉ làm bộ không nghe thấy, híp mắt cười với Ngô Giai Giai, “Tiểu Giai Giai, vẫn còn nhớ đến ta sao?”

Ngô Giai Giai gật gật đầu, “Là anh đẹp trai! Lại là bạn tốt của cô giáo Mạnh! Đương nhiên nhớ rõ ạ!”

“Thật ngoan a!”

Lục Dã ôm cô bé nhỏ quay đầu lại rồi đi hai bước, mở cửa xe, từ trong xe lấy ra hai viên keo, liền đưa tới trên tay cô bé, “Kẹo vốn là chuẩn bị cho cô giáo Mạnh của con, nhưng hôm nay con như vậy khen ta một câu đẹp trai, kẹo này liền cho con đi! Ăn kẹo của ta, chính là sẽ trở thành con gái của ta cùng cô gái Mạnh nga!”

Mạnh Vân từ xa nghe được, chỉ cảm thấy người này thật sự là cực kỳ không biết xấu hổ, trên mặt bắt đầu nóng lên.

“Lục Dã! Anh nói hươu nói vượn gì với con bé vậy!”

Lục Dã mang đồ ăn đến, Mạnh Vân cũng thể cầm chắc đồ xong lại liền đem anh đuổi đi —— đương nhiên, phần lớn nếu không phải Ngô Giai Giai vẫn luôn ôm lấy anh, cô khẳng định là sẽ không chút do dự liền đem người đuổi trở về.

Mạnh Vân tâm tư đều bày ra ở trên mặt, Lục Dã nhìn thấy liền trong lòng muốn cười, trên mặt lại là biểu tình 'Điềm đạm đáng yêu', “Vân Vân, có thể mời bạn học cũ vào nhà dùng trà không? Cùng lắm thì, ngày mai em đến nhà của anh, anh lại mời em dùng trà, xem như đáp lễ có được không?”

“……”

Mạnh Vân không muốn nói chuyện, xách theo một túi lớn đồ vật cùng cặp sách của Ngô Giai Giai, mang theo “Con chồng trước” ở phía sau lên lầu.

Lục Dã chính mình cũng không nghĩ tới, anh có thể nhanh như vậy liền may mắn đi vào nhà Mạnh Vân, may mắn này là nhờ có Ngô Giai Giai a.

Trong quá trình theo đuổi, trước khi vào nhà và sau khi vào được nhà là hai giai đoạn khác hoàn toàn a.

Nghĩ vậy, anh càng thêm đối với tiểu cô nương ở trên tay “Yêu thích không buông”, ngồi ở bên cạnh Ngô Giai Giai, ghé đầu vào cùng nhau không biết đang xem cái gì.

Mạnh Vân chuẩn bị cho hai người nước chanh, rồi lại lấy ra thức ăn của Lục Dã mang đến.

Vài món ăn toàn bộ đều là màu hồng, vừa thấy chính là dựa theo khẩu vị của cô mang tới, phía dưới còn có một cái túi chườm nước đá, bên trong là đủ loại kem cùng bánh kem nhỏ, vào thời tiết nóng bức như vậy, mắt thấy kem đều như nắng hạn gặp mưa rào.

Cô vội vàng đem kem nhét vào tủ lạnh, lúc này mới đi ra ngoài.

Ngô Giai Giai đã thực ngoan mà đem sách bài tập ra, nhưng vẫn chưa bắt đầu làm bài, cả người ghé vào trên bàn trà nhà cô mà cùng Lục Dã nói chuyện phiếm.

Lục Dã thật sự phi thường có thể làm cho người ta yêu thích, Mạnh Vân chỉ thấy qua rất nhiều một bộ dáng Ngô Giai Giai ngoan ngoan ngoãn ngoãn ôn nhu cười, lại chưa từng thấy qua con bé vui vẻ như vậy, lộ ra nụ cười giòn giã phù hợp với lứa tuổi.

Chỉ là lời nói Lục Dã làm cô thật sự là nghe không nổi.

“Giai Giai, con kêu cô giáo Mạnh là cái gì a? Không phải gọi là cô sao? Vậy con cũng không thể kêu ta là anh trai được, con phải gọi ta là chú mới được.”

“Vì cái gì ạ?”

“Còn vì cái gì được nữa, nếu con gọi ta như vậy, cô giáo Mạnh của con sẽ hướng ta mà gọi là ‘ cháu trai lớn ’, không phải sẽ ngại ngùng chết mất sao.”

Mạnh Vân không thể nhịn được nữa, bước nhanh qua, đem Lục Dã đẩy đến một bên.

“Giai Giai, con làm bài tập đi, ngày mai còn phải đi học đấy.”

Ngô Giai Giai cười đến thực vui vẻ, cũng thực mau mà gật đầu.

Trà cũng đã uống xong, anh cũng về được rồi, .” Mạnh Vân ngày thường căn bản không giỏi nói lời đuổi người, nhưng trước mặt là Lục Dã, cô liền cảm thấy giống như không có gì là không thể nói.

Có thể coi như là một loại tâm lý trên cả thân quen —— tỷ như thời điểm cô đối mặt với Quý Hiểu Thích, cũng sẽ tương đối tùy tiện như vậy……

Nếu nói như vậy, chẳng lẽ cô lại đem Lục Dã coi như 'chị em'?

Nghĩ đến khả năng như vậy, Mạnh Vân tự cười chính mình một tràn, ngữ khí cũng nhu hòa một chút, “Cảm ơn về các món ăn của anh.”

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Nhưng Lục Dã lại không để ý tới lời mời đuổi khách của cô, “Không được đâu, anh còn muốn giúp Tiểu Giai Giai của chúng ta làm bài tập, anh đã hứa với con bé rồi. Đúng không Giai Giai?”

Ngô Giai Giai ở bên cạnh điên cuồng gật đầu.

Mạnh Vân không có biện pháp, liền tùy ý hai người.

Chỉ là rốt cuộc cô mới là người được phó thác, cũng không thể làm khác đi, đi về phòng ngủ cầm lấy một quyển sách, không xa không gần mà ngồi ở trên thảm, để Giai Giai có cái gì vấn đề liền có thể hỏi cô.

Nhoáng một cái hai giờ đã trôi qua, Ngô Giai Giai buông bút, đem bài tập đã hoàn thành giao cho Mạnh Vân để cô kiểm tra, còn bản thân thì lại lấy ra kéo cùng giấy dán bên trong cặp sách nhỏ, đi đến bên cạnh Lục Dã.

“Anh Lục Dã, anh có thể cùng em làm làm bài tập thủ công không?”

“Con gọi ta là gì?”

“Chú Lục Dã.”

Lục Dã nở nụ cười, liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái, sảng khoái gật gật đầu, “Đương nhiên là được.”

Mạnh Vân cầm vở bài tập của Giai Giai, bên tai nghe hai người một lớn một nhỏ đối thoại, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy chính mình tâm cũng mềm mại không ít.

Lục Dã…… Chắc hẳn là thật là một người ôn nhu a?

Chỉ là cảm xúc thiện cảm ôn nhu này một lát liền bay nhanh mà biến mất.

Cũng không biết Ngô Giai Giai nói gì đó, đột nhiên Lục Dã lại đọc chuyện xưa cho con bé.

Lục Dã cũng thực nghe lời mà chờ cô bé lấy ra một quyển sách đưa đến bên tay, “《 Lão Trang 》? Hiện tại chương trình học nhà trẻ đã khó như vậy sao?”

Ngô Giai Giai lắc lắc đầu, “Là mẹ mua cho con, buổi tối trước khi ngủ mẹ sẽ đọc cho con nghe .”

Lục Dã cảm khái không thôi, “Mẹ Giai Giai thật đúng là người có tư tưởng triết học.” Nói xong, anh tùy tiện đọc một trang, “Bắc Minh có một loại cá, tên gọi là Côn…… A cái này, chú biết.”

Đôi mắt Ngô Giai Giai sáng lên chăm chú lắng nghe.

Mạnh Vân nghe thấy giọng điệu của anh liền cảm giác anh bắt đầu muốn nói nhảm, còn chưa kịp ngăn cản, liền nghe thấy thanh âm nho nhỏ mang ý cười của Lục Dã Lục Dã vang lên trong phòng.

“Côn to lớn, một nồi hầm không xuể.”

=)))))) chị em hay đọc thể loại truyện có H nặng một tí, thì từ 'côn' này chắc không xa lạ rồi :)))) cái này thật ra là từ đồng âm khác nghĩa thôi, chứ không phải ý anh Lục là như vậy, chỉ là người đen tối thì mở miệng dù không cố ý cũng là có ý =)))))) Hoặc quả thật trong sáng quá không hiểu thì cmt bên dưới Mèo giải nghĩa cho :))))

Lục Dã bị Mạnh Vân không chút khách khí mà đuổi ra ngoài.
Anh đứng ở cửa nhún vai, ê a một hồi lâu, mới gõ gõ cửa, cách một cánh cửa hướng về phía bên trong nói: “Em cùng Giai Giai ăn kem đi! Anh ở trong xe chờ em ha!”

Đợi trong chốc lát, lại không nghe thấy bên trong có động tĩnh, anh mới buồn cười đi xuống lầu.

Lục Dã ngồi ở trên xe một lát, lại lái xe đến quán ăn nổi danh món cay Tứ Xuyên xếp hàng mua mấy vài món ăn, sau đó mới trở lại tiểu khu nhà Mạnh Vân.

Xe còn chưa đậu, liền nhìn thấy một người phụ nữ nắm tay Ngô Giai Giai đi ra ngoài —— hẳn là chính là mẹ Ngô Giai Giai.

Lục Dã cười cười, chờ sau khi hai người một lớn một nhỏ rời khỏi, mới xách theo mấy túi đồ ăn đi tới cửa nhà Mạnh Vân, duỗi tay gõ gõ cửa.

Một hồi lâu, Mạnh Vân mới ở bên trong thật cẩn thận hỏi: “Anh như thế nào lại còn chưa đi?”

Lục Dã bị cô chọc cười, “Lại còn phải cách một cảnh cửa cùng em nói chuyện sao? Anh là nhân vật nguy hiểm như vậy a?”

Mạnh Vân do dự một chút, cũng cảm thấy có điểm ngượng ngùng, nhẹ nhàng mà kéo cửa mở ra, lộ ra mắt to phúc hậu và vô hại của cô, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh.

Lục Dã cười ha hả, “Mạnh Vân, em sao lại đáng yêu thế này a?” 

Anh lắc lắc túi thức ăn trên tay, “Cùng nhau ăn một bữa cơm sẽ không phải là không được chứ?”

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Mạnh Vân biết hôm nay nếu không ăn một bữa cơm cùng anh là không thể tiễn người, bất quá anh đã cố ý mua đủ loại món ăn lại đây, cô cũng không thể quá tuyệt tình, liền mời Lục Dã tiến vào.

Ngô Giai Giai đã đi rồi, Mạnh Vân vừa mới dọn dẹp lại phòng khách một chút.

Lục Dã cũng không nhàn rỗi, đem hộp đóng gói toàn bộ mở ra, đặt ở trên bàn trà nhỏ, chờ Mạnh Vân hâm nóng lại món ăn giữa trưa anh mang đến, lại thêm cơm nấu cơm, hai người liền ngồi đối diện bắt đầu ăn cơm chiều.

Tuy rằng thời điểm ngồi như vậy không nói lời nào, nhưng thật ra rất có không khí ấm áp.

Lục Dã chỉ cảm thấy hôm nay Mạnh Vân lại so với trước kia đáng yêu hơn một vạn lần, nhịn không được buồn cười lên tiếng.

Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái, mím môi.

“Cái này nồi sắt hầm đại côn(*), anh còn thích không?”

(*) kéo lên coi đoạn con cá tên 'Côn to lớn' đi =)))

Lục Dã sửng sốt một chút, cười to ra tiếng, “Mạnh Vân, em thật đúng là……”

Quá đáng yêu.

Lời nói còn chưa nói xong, chuông cửa nhà Mạnh Vân lại một lần vang lên.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

Mạnh Vân chạy tới, từ mắt mèo nhìn thoáng ra bên ngoài, tức khắc sắc mặt liền trắng bệch, “Tiểu Thất tới, làm sao bây giờ?”

Lục Dã nhướng mày, “Còn làm sao bây giờ cái gì? Đương nhiên là mở cửa a!”

“……”

Mạnh Vân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Quý Hiểu Thích ngoài cửa đã bắt đầu gõ cửa, “Vân Vân? Không ở nhà sao?”

“Có!”

Mạnh Vân hạ quyết tâm, đỏ mặt duỗi tay mở cửa.

Quý Hiểu Thích không kịp đợi thấy rõ mặt người, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Mạnh Vân, kêu rên: “Vân Vân để mình ôm một lát, mình thất tình a~~!”


“……” Mạnh Vân nâng bạn tốt lên, nhẹ giọng nói, “Trước tiên cậu……”

“Làm sao bây giờ a? Trong cuộc đời mình lần đầu tiên bị cự tuyệt…… Mình không muốn sống nữa……”

HẾT CHƯƠNG 14.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (13)

CHƯƠNG 13:

Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Mạnh Vân bị dáng vẻ nhìn như thâm tình nhưng kỳ thật lại khôi hài của anh làm cho nín khóc mà mỉm cười, lung tung lau mặt một phen, “Không khí đều bị anh phá hủy hết, chẳng trách mãi không có bạn gái.”

Lục Dã cười cười, không có nói tiếp.

Thời gian đã là hơn 1 giờ sáng, lái xe ở trên đường dạo qua một vòng, đều chỉ còn một ít quán nhỏ ven đường còn buôn bán.

Lục Dã tuy rằng là nha sĩ, nhưng cũng tính là bác sĩ, không tránh khỏi có một chút thói quen coi trọng vệ sinh, còn Mạnh Vân buổi tối lại ăn không ít đồ ăn Từ Cầm làm, hiện tại không phải rất đói bụng, cũng không muốn ban đêm lại phải ăn các món ăn dầu mỡ lẩu thịt nướng vì sẽ rất khó tiêu.

Cuối cùng thương lượng một chút, hai người liền tìm một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, mua đủ loại đồ ăn vặt linh tinh cùng mì ly Quan Đông, ngồi ở bàn nhỏ tận cùng bên trong nói chuyện phiếm.

Mạnh Vân khóc một hồi, chỉ cảm thấy toàn thân một chút sức lực cũng không có, đôi mắt cứ díp lại mở ra có chút khó khăn, chỉ có thể một bàn tay chống mặt, một bàn tay vô ý thức mà khuấy mì ly Quan Đông.

Lục Dã nhìn hai mắt của cô, lại đi tính tiền mua túi chườm ấm, rồi lại tự mình chườm cho cô.

Mạnh Vân nhịn không được thở nhẹ một tiếng.

Lục Dã đem túi chườm ấm đưa tới trên tay cô, “Chườm một chút đi, bằng không ngày mai đôi mắt sẽ sưng lên rất khó coi.” Nghĩ nghĩ, tay cầm túi chườm ấm của anh rụt lại, “Mà không sao, dù cho có khó coi, anh vẫn như cũ cứ thích em.”

Mạnh Vân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vươn tay giựt lấy túi chườm ấm.

Lục Dã rầu rĩ mà cười một tiếng.

Cửa hàng tiện lợi ca đêm chỉ có một nhân viên cửa hàng trực ở quầy thu ngân, bên ngoài cửa sổ bằng kính sát đất cơ hồ không có người lui tới đi đường, toàn bộ thế giới an tĩnh đến phảng phất chỉ còn lại có hai người ngồi đối diện nhau.

Mạnh Vân là một người dễ xấu hổ, nếu đổi lại thời điểm đại học, không khí như vậy, cô hẳn là đã luống cuống tay chân.

Chỉ là cùng Lục Dã ở lần gặp lại này, cô đối anh lại có cảm xúc khác lạ, cùng anh ở chung từ lúc bắt đầu xấu hổ câu nệ, dần dần mà trở nên tự nhiên không ít, thầm nghĩ như vậy ngồi bên cạnh nhau không nói lời nào, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt không tốt.

Cũng có khả năng là bởi vì…… Cô vẫn luôn cảm thấy, thời điểm Lục Dã không mở miệng nói chuyện, ít nhất nhìn mặt anh vẫn có thể thưởng thức một chút.

Lục Dã này một khi mở miệng sẽ khiến cho người khác chỉ biết câm nín, quả nhiên vẫn là không nói lời nào vẫn là tốt nhất.

Vậy mà Lục Dã một chút tự giác cũng không có, thấy cái miệng nhỏ Mạnh Vân vừa ăn xong một ly mì Quan Đông, thuận tay liền giúp cô xé một gói thạch trái cây, “Này Mạnh Vân.”

Mạnh Vân ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”

“Hôm nay là bạn tới thăm sao? Cư nhiên lại có nhã hứng hẹn anh anh Lục Dã ra trò chuyện uyên ương a?”

Mạnh Vân mím môi, tức khắc liền không nói.

Lục Dã nhìn biểu tình của cô, thở dài, “Anh không phải cố ý muốn cho em nhớ tới việc không vui, chỉ là anh muốn hiểu biết hơn về em a…… Mặc kệ là việc làm em vui hay việc làm em không vui, anh đều muốn biết.”

“…… Vì cái gì?” Mạnh Vân sửng sốt một chút.

Lục Dã nở nụ cười, “Bởi vì muốn tiến vào trong em…… Sinh hoạt a.”

(*) Bởi vì tiếng Trung sẽ đảo từ trong câu, cho nên khi nói nếu không nói tròn hết câu sẽ dễ bị hiểu lầm, ở đây ý của Lục Dã là ' có thể là trở thành một phần trong cuộc sống của em '

Câu này khẳng định vững chắc mà dọa tới Mạnh Vân, mặt cô trong nháy mắt hồng đến muốn lấy ra máu, “Lục Dã!”

Lục Dã ngồi ở trên ghế ôm bụng cười hơn nửa ngày, “Anh là chưa kịp nói hết câu, em nghĩ thành thế nào vậy?”

Này cũng không phải là anh cố ý, anh chỉ là trong lúc nói ngẫm nghĩ chọn từ ngữ thế nào để trêu chọc Mạnh Vân, không cẩn thận lại mang ý nghĩa của câu nói mà nói thành ra như vậy a.

Một Mạnh Vân như vậy, muốn đấu với loại Lục Dã da mặt dày như này thì quả thật là một chút cũng không có khả năng.

Ba năm trước đây cô đã từng còn lấy hết can đảm hướng về phía Ngụy Tống Từ mặt lạnh nhạt mà rống to, hỏi anh vì cái gì không thể giống như Lục Dã, hỏi anh vì cái gì lại kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, làm cho người ta khổ sở không thôi, để cho lòng tự trọng người khác ở trước mặt anh toàn bộ đều hoá hư không.

Nếu anh có thể có một chút giống Lục Dã…… Nếu……

Haiz... Thôi bỏ đi. Nhớ lại chuyện quá khứ chỉ đều là lãng phí thời gian.

Mạnh Vân mím môi, không nói thêm nữa, xé ra một gói thạch trái cây đưa tới bên tay Lục Dã.

“Lục Dã, hôm nay cảm ơn anh.”

Thạch trái cây là món ăn thường thấy nhất ở cửa hàng tiện lợi khẩu vị quả vải này, chỉ nhìn dáng vẻ liền cảm thấy thực ngọt.

Lục Dã còn chưa có ăn, liền cảm thấy vị ngọt của thạch trái cây như đã ngọt tới tận sâu trong lòng anh rồi.

Anh không thể nói ra đây là cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy chính mình nửa đêm từ trên giường nhảy lên thay quần áo, lại đem xe chạy ra đường bay đuổi tới bên Mạnh Vân, là chuyện đúng đắn nhất trong cuộc đời anh cho đến bây giờ.

Ngữ khí Lục Dã nghe thấy có loại kích động nói không nên lời, thậm chí còn mang theo một tia luống cuống tay chân, “Vậy, vậy em cũng nên bày tỏ một chút lòng cảm ơn với anh là được…… Đừng quên a.”

Mạnh Vân buồn bực mà nhìn anh một cái, tựa hồ không thể lý giải việc anh ở đó mà kích động cái gì, “Nào có người lại như vậy chứ……”

Thật là, không phải cô chỉ là thuận miệng nói một câu cảm ơn khách sáo thôi sao?

Lục Dã như thế nào lập tức chạy đến đòi phúc lợi rồi?


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Hai người ở cửa hàng tiện lợi nói chuyện tào lao cả buổi, tuy rằng không có như Lục Dã mong muốn khui được rốt cuộc hôm nay Mạnh Vân đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mạnh Vân lại mềm mại mà kể một ít việc của cô thời điểm du học cho Lục Dã biết.

Lục Dã vốn là có chút để bụng, anh ba năm trước đây giống như phát điên mà chạy đi tìm cô, từ phẫn nộ vội vàng đến chết tâm tuyệt vọng, hiện tại nghĩ đến đều là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, còn Mạnh Vân lại ở nơi xa hưởng thụ cuộc sống mới.

Chỉ là tuy rằng như vậy, nhưng trong giọng nói Mạnh Vân đều là chân thành chia sẻ, khiến mọi oán trách của Lục Dã của tan biến như mây.

Lục Dã nhìn chằm chằm mặt cô, dưới đáy lòng thở dài.

Thôi thì cứ như vậy đi, cứ như vậy mà nghe, cũng coi như là chia sẻ quãng thời gian ấy cùng cô.

Mãi cho đến rạng sáng, Lục Dã mới đưa Mạnh Vân về nhà , nhìn cô lên lầu, nhìn đến đèn hành lang sáng lên rồi lại tối đi, lại ở dưới lầu đứng một hồi lâu, Lục Dã mới lái xe rời đi.

Ở bên đây Mạnh Vân tương đối khẩn trương, lo sợ Từ Cầm sẽ thức giấc sớm, mở cửa liền nhìn thấy bà đang đợi cô, như vậy thật sự không biết làm sao để giải thích.

Cũng may Từ Cầm còn chưa tỉnh, Mạnh Vân thật cẩn thận mà đem áo khoác đặt ở một bên, ở trong phòng bếp đánh răng, lúc này mới nằm lên sô pha ngủ.

Một giấc này liền ngủ thẳng tới chiều.

Thời điểm là cuối tuần, nên Mạnh Vân không cần đi làm, Từ Cầm ngày thường đối với cô dạy dỗ thực nghiêm, buổi sáng vốn muốn đánh thức cô, nhưng nghĩ đến tiểu cô nương mới vừa về nước không bao lâu, tìm công việc, tìm phòng ở khẳng định không tránh khỏi mệt mỏi, khó được nghỉ ngơi, liền thở dài, tùy cô vậy.

Mạnh Vân vừa tỉnh dậy nhìn đồng hồ một chút, lập tức luống cuống tay chân mà vệ sinh bản thân, liếc Từ Cầm đang rửa rau ở bên cạnh vài lần, tiểu thanh tiểu khí mà mở miệng nói: “Bác gái, thực xin lỗi, con ngủ quên……”

Từ Cầm “Ừ” một tiếng, ôn nhu nói: “Cuối tuần thì không sao, ngày thường đi làm nhất định phải chú ý đặt đồng hồ báo thức, tránh bị muộn giờ làm, nhất định phải làm tốt gương tốt cho bọn trẻ……”

Mạnh Vân đáp một tiếng vâng.

Từ Cầm nói trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “À, còn có chuyện bác gái muốn hỏi con, con đang có bạn trai sao?”

Mạnh Vân sửng sốt, trong đầu phản xạ có điều kiện mà hiện lên gương mặt Lục Dã soái khí kia, còn có chút bộ dáng lưu manh.

Cô khiếp sợ, vội vàng lắc lắc đầu, vành tai bắt đầu đỏ lên, “Còn chưa có đâu ạ.”

Từ Cầm thở dài, “Con cũng tốt nghiệp đã nhiều năm, vẫn còn giữ liên lạc với bạn học cũ chứ? Vân Vân, con đừng trách bác gái nhiều chuyện, cha mẹ con bận rộn, thân là bác gái ta phải thay hai người quan tâm con a……”

Bác gái thoạt nhìn cao hứng mà nói một hơi dài.

Mạnh Vân đã quen, cúi đầu yên lặng mà nghe.

Chỉ là trong đầu cô đột nhiên hiện ra cái kia khuôn mặt gợi đòn kia xong lại ở yên trong tâm trí cô không chịu biến mất —— Khi Từ Cầm nhắc đến bạn học cũ, khiến cô không khỏi cảm thán, duyên phận của cô cùng Lục Dã đi một vòng lớn như vậy lại có thể thật sự một lần nữa gặp lại nhau.

Trùng hợp ở bệnh viện, vừa khéo chọn thời gian, phải lúc anh là bác sĩ…… Hết thảy đều như là nhân duyên trời định.

Mạnh Vân đột nhiên có chút không biết làm sao, vô ý thức ngừng trên tay động tác, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Thật sự là duyên phận, mà không phải chỉ là trùng hợp?

Nếu là duyên phận, vì cái gì mà duyên phận này lại kéo dài tới như vậy?

Không đợi cô tìm ra được nguyên nhân, trên bàn trà di động đột nhiên vang lên.

Từ Cầm dừng dạy dỗ, “Vân Vân, có điện thoại.”

Mạnh Vân “Vâng” một tiếng, “bịch bịch bịch” hai ba bước chạy tới bắt máy.

“A lô ? Xin chào?”

Điện thoại đầu kia truyền đến một thanh âm có chút quen thuộc, “Xin lỗi đã quấy rầy, cho hỏi có phải cô giáo Mạnh không a?”

Mạnh Vân nhìn thoáng qua màn hình di động.

Trên màn hình là cái tên 'Mẹ Ngô Giai Giai' lần trước cô đã lưu lại khi trao đổi phương thức liên lạc.

Mạnh Vân “Vâng” một tiếng, “Xin chào mẹ Giai Giai , là có chuyện gì sao?”

Từ Cầm nghe ra là ai gọi đến liền đi vào phòng bếp, đem phòng khách để lại cho Mạnh Vân.

Ngữ khí mẹ Giai Giai có điểm xấu hổ, tựa hồ là thực không quen nói những lời này, “Là chuyện như vầy cô giáo Mạnh, ngày mai tôi…… Tôi có chuyện cần đi ra ngoài, không thể mang theo Giai Giai cùng đi, thật sự không có biện pháp mang theo con bé……” Cô do dự một chút, “Cô xem, có thể phiền toái cô hỗ trợ buổi chiều chăm sóc Giai Giai một lát không? Tôi, tôi có thể đưa tiền……”

Mạnh Vân sửng sốt.

Cô lúc trước đã từng nghe cô giáo Trương nói qua, trường học tư nhân sẽ có những phụ huynh lén tìm đến giáo viên phụ trách nhờ vả hỗ trợ chăm sóc ngoài giờ học, phần lớn gia đình chỉ hơi khá giả, sẽ không yên tâm thuê người khác, nhưng cũng có gia đình giàu có thượng lưu, trong nhà có tài xế cùng bảo mẫu riêng, sẽ không tìm tới giáo viên.

Nhưng là gia đình Ngô Giai Giai, hiển nhiên chỉ có thể tính là chút có khá giả……

Mạnh Vân bản thân vừa mới đi làm, cũng không phải sẽ chỉ vì tiền mới đồng ý giúp đỡ, mà là đơn thuần nhiệt tình muốn chăm sóc cho học sinh, hơn nữa cũng đau lòng hoàn cảnh của Tiểu Giai Giai.

Huống hồ mẹ Giai Giai nói chỉ cần mất khoảng vài giờ, do dự trong chốc lát liền đáp ứng rồi cúp máy.


Từ Cầm sáng sớm chủ nhật liền phải trở về, Mạnh Vân đã sớm rời khỏi giường, tiễn bác gái đưa đến ga tàu cao tốc.

Thời điểm đợi tàu, Từ Cầm nắm tay cô, tinh tế chiếu cố rất nhiều, sau đó lại từ trong túi lấy ra một phong bì, nhét vào trên tay Mạnh Vân.

“Vân Vân, con một mình ở thành phố lớn, cũng không cần quá tiết kiệm, ngày thường nếu muốn mua liền mua quần áo, nhàm chán thì đi ra ngoài chơi một chút. Nhà của chúng ta không tính là có tiền, nhưng mà con cũng không thể bạc đãi chính mình, đặc biệt là khi tìm bạn trai nhớ mở to hai mắt, đừng chỉ vì một ít ân huệ nhỏ đã bị người lừa đi mất……”

Mạnh Vân quả thực dở khóc dở cười, như thế nào cũng không chịu nhận.

“Bác gái, con có tiền, hiện tại cũng có việc làm, như thế nào còn có thể vẫn luôn lấy tiền trong nhà được?”

Cô trong lòng vẫn không quên Từ Cầm hỗ trợ cho cô bao nhiêu tiền để xuất ngoại du học, tính toán chậm rãi tích cóp tiền, một chút một chút sẽ trả lại, sao còn có thể không biết điều mà lại tiếp tục cầm tiền của bác gái?

Hai người đưa qua đẩy lại trong chốc lát, Mạnh Vân vẫn là không lay chuyển được Từ Cầm, chỉ có thể yên lặng mà đem tiền thu vào.

Từ Cầm ngữ khí ôn nhu, nhẹ nhàng mà sờ sờ tóc Mạnh Vân.

“Vân Vân, không cần quá vất vả, có cái gì ủy khuất liền về nhà kể với bác, không cần chính mình chịu đựng. Con vẫn luôn là bảo bối của chúng ta, đã biết chưa?”


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Sau khi tiễn Từ Cầm đi, Mạnh Vân đổi mấy chuyến tàu điện ngầm, đi đến nhà trẻ đón Ngô Giai Giai.

Xa xa mà liền nhìn thấy mẹ Giai Giai vẻ mặt nôn nóng, thẳng đến thấy được Mạnh Vân đi qua, cô mới nhẹ nhàng thở ra, “ Cô giáo Mạnh!”

Mạnh Vân cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Ngô Giai Giai, cúi người sờ sờ mặt cô bé, “Giai Giai, đi cùng cô giáo Mạnh về nhà làm bài tập được không?”

Ngô Giai Giai thật sự là tiểu cô nương ngoan ngoãn, mềm mại mà đáng yêu, nói: “ Cô giáo Mạnh, con đã mang tất cả bài tập đều cho vào cặp sách a!”

Mạnh Vân nở nụ cười, “ mẹ Giai Giai, cô cứ yên tâm đi.”

Mẹ Giai Giai gật gật đầu, ngữ khí có chút nghẹn ngào, “Tôi thật sự không biết như thế nào để đến đáp ơn nghĩa của cô giáo Mạnh……”

“Không có việc gì, cô có việc vội cứ đi trước, xong việc rồi tới đón Giai Giai là tốt thôi.”

Bởi vì mang theo Ngô Giai Giai, lúc Mạnh Vân di chuyển trên tàu điện ngầm hết sức cẩn thận, cứ lo sợ lỡ đâu con bé bị lạc mất.

HẾT CHƯƠNG 13.

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (12)

CHƯƠNG 12:
Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Nói nhảm nửa ngày, Lục Dã rốt cuộc cũng đã hoàn thành trị liệu, lại viết cho cô phiếu đề nghị chụp X-quang.

“Em đi đi…… Đừng sợ, nếu thật sự có vấn đề, như vậy là có thể tìm đến để anh xem lại vài lần.

Tuy rằng chỉ là lời nói đùa giỡn, nhưng lại cảm thấy như vậy cứ như miệng quạ đen mà có ý nguyền rủa cô.

Mạnh Vân đối hàm răng chính mình lại phi thường không tự tin, sợ bị ứng nghiệm, trong ánh mắt bắt đầu bốc hỏa, “Lục Dã! Anh đừng có mà lại nói bậy!”

Lục Dã “Ừ hừ” lên tiếng.

Cô không nói nữa, cầm phiếu yêu cầu mà tức giận rời khỏi phòng khám bệnh, để lại Lục Dã yên lặng mà nhìn chằm chằm cô, thẳng cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở cửa.

Sau một lát, anh lại thấp giọng cười một tiếng, ngả tựa vào lưng ghế, tầm mắt vô thức mà nhìn chăm chú trần nhà.

“Lần này anh phải là người đến trước a……”

Nếu nói đến điều khiến Lục Dã hối hận nhất, đó chính là thời điểm đại học không dứt khoát một chút, cuối cùng lại cùng Mạnh Vân sai một ly mà đi nghìn dặm.

Anh kỳ thật so với Ngụy Tống Từ đã sớm biết đến Mạnh Vân, chỉ là lúc ấy quá trẻ tuổi, lại có chút kiêu ngạo, vẫn luôn giữ trong lòng không bày tỏ, chờ đến khi Mạnh Vân bắt đầu oanh oanh liệt liệt mà theo đuổi Ngụy Tống Từ, anh mới biết được chính mình đã bỏ lỡ thời cơ như thế nào.

Lần này ở giữa hai người không có người khác, anh tuyệt đối sẽ không để một “Ngụy Tống Từ” thứ hai chắn ngang. Phải nắm chắc cơ hội lần này.

Chỉ là lời mời của Lục Dã với cô giáo Mạnh vào thứ sáu vẫn thất bại như cũ.

Bác gái Mạnh Vân tới thăm cô.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Mạnh Vân suốt đêm dọn dẹp phòng, chuẩn bị thức ăn, đến sáng ngày thứ sáu lập tức đón taxi đến ga tàu cao tốc đón người.

Bác gái tên thật là Từ Cầm, cùng với mẹ Mạnh Vân tuổi kém không bao nhiêu, nhìn bề ngoài lại không đoán được tuổi, ôn ôn nhu nhu, làm người khác rất khó có thể sinh ác cảm.

Quan hệ trước nay của Mạnh Vân cùng bác gái tuy không phải mẹ con nhưng lại hơn hẳn tình mẫu tử.

Mạnh Vân lúc trở về nước, vốn định tại thành phố này sắp xếp ổn định một chút sẽ đi một chuyến về quê, không nghĩ tới Từ Cầm lại trước tới.

Cô có điểm ngượng ngùng, nhận lấy hành lý của Từ Cầm, nhẹ giọng nói: “Bác gái, thực xin lỗi, đáng lẽ phải là con về thăm người trước mới phải…”

Từ Cầm nở nụ cười, sờ sờ tóc cô, “Cùng bác gái nói chuyện không cần khách khí như vậy, đã biết chưa?”

Mạnh Vân cắn cắn môi, gật gật đầu.

Chỉ là nếu Từ Cầm đã đến, Mạnh Vân sẽ không thể tránh được cái đề tài kia, cô trốn không thoát, đành phải thành thành thật thật mà thừa nhận.

Từ Cầm nhìn đến mặt của Mạnh Vân, thở dài, “Vân Vân a, con cũng đừng trách mẹ của con, bà ấy lúc đó cũng là không có biện pháp…… Tóm lại vẫn là người đã sinh ra con a.”

Từ Cầm ôn nhu, vẫn luôn nghĩ đến sự thiện lương của người khác.

Mạnh Vân không trách ba mẹ mình, cũng chỉ là ở tiểu huyện thành thời điểm đó, trọng nam khinh nữ là điều hiển nhiên. Không oán trách, nhưng cũng không thể như cũ xem như không có chuyện gì.

Chính là Từ Cầm vẫn luôn hy vọng cô có thể người con hiếu thuận, cô không muốn làm Từ Cầm thất vọng, liền ở dưới cái nhìn chăm chú của bác gái mà ngoan ngoãn gọi điện thoại về nhà.

Điện thoại reo được một lúc, Mạnh Vân nhỏ giọng mà gọi một câu “Mẹ”.

Mẹ cô lại có chút không kiên nhẫn, “Không có tiền sao? Đi hỏi bác gái con đi, ta không có tiền cho con ở nước ngoài sinh hoạt đâu……”

Mạnh Vân chỉ cảm thấy xấu hổ đến muốn nhảy lầu, “Con đã về nước……”

“Vậy sao, khá tốt a.” Bà còn tưởng là chuyện gì, bên kia lại truyền đến âm thanhồn ào. Sau một trận hô to gọi nhỏ ở phía bên kia truyền qua điện thoại, mẹ Mạnh Vân mói nói một câu, “Nếu không có gì ta cúp máy trước, em trai con lại gây chuyện.”

Sau đó điện thoại đã bị cắt đứt.

Mạnh Vân cắn cắn môi, miễn cưỡng hướng về phía Từ Cầm cười cười, “Mẹ nói đã biết ạ.”

Từ Cầm hòa ái mà cười cười, “Vậy mới tốt nhất. Về sau nếu có thời gian vẫn nên đi thăm bố mẹ một chút, được không?”

“…… Vâng.”

Từ Cầm lúc này mới vừa lòng, tham quan một chút phòng ở của Mạnh Vân rồi mới rửa tay đi phòng bếp giúp cô làm cơm.

Một bữa cơm thoải mái nhưng Mạnh Vân bởi vì cuộc điện thoại lúc nãy mà vẫn luôn có chút nhấc không nổi tâm trạng, nhưng mà cũng không biểu hiện ra ngoài, Từ Cầm hỏi cái gì cô liền ngoan ngoãn trả lời, thoạt nhìn giống như là mẹ con bình thường cùng trò chuyện.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Chỉ là vào lúc nằm ngủ, bởi vì vài câu lạnh nhạt có lệ của mẹ Mạnh Vân lại khiến cô lăn qua lộn lại ngủ không được, trong chốc lát nghĩ đến khi còn nhỏ bị bỏ lại ở huyện thành, bắt lấy bác gái hỏi khi nào có thể đi tìm ba mẹ cùng em trai, trong chốc lát lại nhớ đến mẹ mình cùng dì hàng xóm trò chuyện, nói con gái vô dụng, nuôi lớn lên cũng chỉ có thể đòi lại chút tiền cưới mà thôi, cũng không quan tâm cô đang ở phòng bên cạnh, có thể nghe được rành mạch những lời nói đó.

Sau đó là hoàn toàn ngủ không được.

Mạnh Vân tay chân nhẹ nhàng mà từ trên sofa ngồi dậy, cầm áo khoác cùng di động, im lặng mà đi ra ngoài.

Nửa đêm hơn 12 giờ, trong tiểu khu kiểu cũ đã yên ắng, chỉ có số ít nhà vẫn còn sáng lên ánh đèn mờ nhạt.

Mạnh Vân nhớ đến lời nhắc nhở của chủ nhà lúc trước, có chút khẩn trương mà chà xát cánh tay, cúi đầu bước nhanh đi về hướng trạm tàu điện ngầm bên cạnh.

Nơi này là đường lớn, lúc này xe di chuyển trên đường vẫn còn rất nhiều, cô cũng không còn quá sợ hãi, liền ở ghế dài ven đường mà ngồi xuống nghỉ ngơi, chống cằm nghịch di động.

Mở ra vòng bằng hữu, bạn bè trên WeChat đều có nhiều người sống về đêm, Mạnh Vân lướt một chút, lại lướt tới bài viết Quý Hiểu Thích mới đăng 10 phút trước.

“Thành phố này khẳng khái suốt đêm quang, giống như thiếu niên không sợ năm tháng dài.”

Thật không hổ là nơi đây là đường cái, không gian thực lớn, đèn đường cũng rất sáng.

Mạnh Vân nhìn nửa ngày cũng không hiểu câu nói của Quý Hiểu Thích có ý nghĩa gì, chỉ cho cô là tùy tay mà vẽ thành thơ.

Cô do dự trong chốc lát, lại nhắn một tin cho Quý Hiểu Thích.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô trả lời.

Mạnh Vân cười cười, chỉ nghĩ bạn tốt đã ngủ, vừa định rời khỏi WeChat, liền thấy được Lục Dã nhắn tin đến.

Ảnh đại diện của Lục Dã là một màu đen huyền, mặt trên có một chữ viết tay màu trắng.

Mạnh Vân không vội xem tin nhắn, ở bên ngoài tra nghĩa chữ viết đó.

Thuốc giảm đau —— trách không được lại không biết.

Cô nhịn không được nở nụ cười, chỉ cảm thấy Lục Dã hơi có chút hài hước, click mở tin nhắn, liền nhìn thấy anh đã gửi đến vài cái sticker, sau đó kéo dài tới cuối cùng mới là mấu chốt.

“Muốn ăn tôm hùm đất không?”

Mạnh Vân nhắn một câu trả lời “Không muốn ăn tôm hùm đất”, kết quả vừa gửi đi lại cảm thấy hối hận.

Cô nhấp môi do dự trong chốc lát, lại nhắn bổ sung thêm một câu.
“Nhưng mà có thể ăn món khác.”

20 phút sau, Lục Dã đã ngừng xe ở trên đường cái trước mặt cô.

Lục Dã tiêu sái mà đóng cửa bước xuống xe, trên tay còn buồn cười mà cầm theo một lọ nước hoa, “Mau xịt đi, tránh để bị muỗi cắn chết.”

Mạnh Vân sửng sốt, “Phụt” cười ra tiếng, “Lục Dã, như vậy anh cũng nghĩ được sao?”

Lục Dã nhìn cô bất động, trực tiếp mở nắp lọ, thay cô từ trên xuống dưới phun một lần, mới đóng nắp lại, mang cô từ ghế dài kéo lên, nhét vào trong xe.

Mãi cho đến đóng cửa xe, anh mới cười mở miệng: “Trước kia em đi theo bọn anh đi ăn khuya, anh thấy em cả đêm trên đùi đều chi chít vết đỏ muỗi cắn, lại còn làm ra bộ dáng không có việc gì, thật sự đặc biệt có thể nhịn được. Anh lúc ấy liền suy nghĩ, cô nương này thực lợi hại, là nữ trung hào kiệt a!”

Mạnh Vân lại không cười, ngơ ngác mà nhìn anh một hồi lâu, yên lặng cúi đầu.

Lục Dã gãi gãi đầu, “Sao thế? Không buồn cười sao? Như thế nào lại không vui?”

“Không buồn cười, một chút đều không buồn cười…… Nhàm chán muốn chết……”

Chỉ là không ngờ, Mạnh Vân vừa nói lại vừa bắt đầu khóc nức nở.

Cô vốn dĩ không phải người dễ rơi nước mắt, tuy rằng nhát gan, nhưng lại rất kiên cường, chuyện gì đều đặc biệt có thể nhịn, bởi vì biết sẽ không ai để ý, có khóc cũng vô dụng.

Cho nên khi Lục Dã tới, cô liền cảm thấy, trong lòng ủy khuất đến muốn chết.

Lục Dã đưa ra một hộp khăn giấy, nhẹ nhàng mà đặt ở trên đùi cô.

“Đừng khóc mà.”

“Vì…… Vì cái gì a…… Còn cấm không cho người ta khóc sao?”

“Anh sẽ đau lòng...”

Lời vừa nói ra, Mạnh Vân khóc đến càng hăng say, nước mắt cũng không cần lí do mà nối nhau rơi xuống, nhưng mà một chút âm thanh cũng đều không phát ra, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Lục Dã thở dài, lấy khăn giấy, nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho cô.

“Mạnh Vân, anh kể chuyện cười cho em nhé?”

“Không cần…… Không muốn nghe……”

Lục Dã bị cô làm cho nghẹn một chút, tức khắc cong cong môi, “Sẽ không phải là quê mùa mà nói lời âu yếm đâu, chính là vào lúc ở đại học, xảy ra một sự việc khá buồn cười.”

“Vậy anh nói đi……”

Mạnh Vân bị lời nói của anh hấp dẫn lực chú ý, mới khóc lại đã quên, ngơ ngác mà nhìn mặt anh, ngây ngốc mà nhìn anh thay cô lau nước mắt.

Lục Dã lau một lát, nhịn không được đưa tay mà thân mật nhéo nhéo gương mặt cô một chút, “Chính là, chẳng phải có một lần em gọi điện đến cho lão Nguỵ mà khóc sao…… Lần đó anh không cẩn thận mà nghe được.”

Mạnh Vân liền mếu máo, “Đây là chuyện cười cái quỷ gì a? Ý anh là tôi như vậy thật buồn cười sao?”

“Không phải không phải!” Lục Dã vội vàng xua tay, soái khí trên mặt khẩn trương hề hề, “Chính là…… Buổi tối hôm đó anh nghĩ đến em khóc đến thảm như vậy, không tránh được ở trong chăn cũng rơi nước mắt, kết quả bị bạn cùng phòng tưởng là mộng du, buổi sáng thức dậy phát hiện bọn họ đem anh cột vào lan can giường.”

Mạnh Vân mở to hai mắt nhìn, “Giỡn chơi sao? Anh khóc? Vì cái gì lại khóc? Bởi vì tôi sao?”

Kỳ thật chuyện này cô đã có chút sắp không nhớ rõ, vẫn là bị Lục Dã nhắc nhở mới nhớ tới hình như có chuyện như vậy, nhưng mà dù cho đi qua muôn vàn khổ sở, cho tới hôm nay cũng đều quên đến không còn một mảnh, là thật sự không có để lại trong lòng.

So với tìm hiểu tâm tình cô ngay lúc đó, bây giờ cô lại để ý đến việc Lục Dã có phải hay không thật sự hề hề mà khóc hơn.

Nghĩ đến hình ảnh kia, cô đột nhiên cảm thấy…… thật sự rất buồn cười.

Lục Dã thấy cô đã không còn khóc, biết cuối cùng đã đem người dỗ dành thành công, nhướng mày, “Đương nhiên là giả, anh là nữ sinh hay sao mà núp ở trong chăn rồi khóc?”

“……”

“Bất quá, anh một thân một mình lại chạy ra ngoài uống rượu ở quán phía sau trường học chúng ta. Kết quả uống say không cẩn thận dẫm lên bình rượu, trên đùi rách một đường, phải đi khâu bảy mũi.”

Lục Dã cười cười, khởi động xe.

“Cho nên em đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng. Nếu không vui liền tới tìm anh, anh sẽ quê mùa mà âu yếm dỗ dành em vui vẻ, đã biết chưa?”

“……”

Cách âu yếm quê mùa như thế quả thật là muốn chơi đến địa lão thiên hoang(*)

HẾT CHƯƠNG 12.

Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.