Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (13)

CHƯƠNG 13:

Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Mạnh Vân bị dáng vẻ nhìn như thâm tình nhưng kỳ thật lại khôi hài của anh làm cho nín khóc mà mỉm cười, lung tung lau mặt một phen, “Không khí đều bị anh phá hủy hết, chẳng trách mãi không có bạn gái.”

Lục Dã cười cười, không có nói tiếp.

Thời gian đã là hơn 1 giờ sáng, lái xe ở trên đường dạo qua một vòng, đều chỉ còn một ít quán nhỏ ven đường còn buôn bán.

Lục Dã tuy rằng là nha sĩ, nhưng cũng tính là bác sĩ, không tránh khỏi có một chút thói quen coi trọng vệ sinh, còn Mạnh Vân buổi tối lại ăn không ít đồ ăn Từ Cầm làm, hiện tại không phải rất đói bụng, cũng không muốn ban đêm lại phải ăn các món ăn dầu mỡ lẩu thịt nướng vì sẽ rất khó tiêu.

Cuối cùng thương lượng một chút, hai người liền tìm một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, mua đủ loại đồ ăn vặt linh tinh cùng mì ly Quan Đông, ngồi ở bàn nhỏ tận cùng bên trong nói chuyện phiếm.

Mạnh Vân khóc một hồi, chỉ cảm thấy toàn thân một chút sức lực cũng không có, đôi mắt cứ díp lại mở ra có chút khó khăn, chỉ có thể một bàn tay chống mặt, một bàn tay vô ý thức mà khuấy mì ly Quan Đông.

Lục Dã nhìn hai mắt của cô, lại đi tính tiền mua túi chườm ấm, rồi lại tự mình chườm cho cô.

Mạnh Vân nhịn không được thở nhẹ một tiếng.

Lục Dã đem túi chườm ấm đưa tới trên tay cô, “Chườm một chút đi, bằng không ngày mai đôi mắt sẽ sưng lên rất khó coi.” Nghĩ nghĩ, tay cầm túi chườm ấm của anh rụt lại, “Mà không sao, dù cho có khó coi, anh vẫn như cũ cứ thích em.”

Mạnh Vân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vươn tay giựt lấy túi chườm ấm.

Lục Dã rầu rĩ mà cười một tiếng.

Cửa hàng tiện lợi ca đêm chỉ có một nhân viên cửa hàng trực ở quầy thu ngân, bên ngoài cửa sổ bằng kính sát đất cơ hồ không có người lui tới đi đường, toàn bộ thế giới an tĩnh đến phảng phất chỉ còn lại có hai người ngồi đối diện nhau.

Mạnh Vân là một người dễ xấu hổ, nếu đổi lại thời điểm đại học, không khí như vậy, cô hẳn là đã luống cuống tay chân.

Chỉ là cùng Lục Dã ở lần gặp lại này, cô đối anh lại có cảm xúc khác lạ, cùng anh ở chung từ lúc bắt đầu xấu hổ câu nệ, dần dần mà trở nên tự nhiên không ít, thầm nghĩ như vậy ngồi bên cạnh nhau không nói lời nào, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt không tốt.

Cũng có khả năng là bởi vì…… Cô vẫn luôn cảm thấy, thời điểm Lục Dã không mở miệng nói chuyện, ít nhất nhìn mặt anh vẫn có thể thưởng thức một chút.

Lục Dã này một khi mở miệng sẽ khiến cho người khác chỉ biết câm nín, quả nhiên vẫn là không nói lời nào vẫn là tốt nhất.

Vậy mà Lục Dã một chút tự giác cũng không có, thấy cái miệng nhỏ Mạnh Vân vừa ăn xong một ly mì Quan Đông, thuận tay liền giúp cô xé một gói thạch trái cây, “Này Mạnh Vân.”

Mạnh Vân ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”

“Hôm nay là bạn tới thăm sao? Cư nhiên lại có nhã hứng hẹn anh anh Lục Dã ra trò chuyện uyên ương a?”

Mạnh Vân mím môi, tức khắc liền không nói.

Lục Dã nhìn biểu tình của cô, thở dài, “Anh không phải cố ý muốn cho em nhớ tới việc không vui, chỉ là anh muốn hiểu biết hơn về em a…… Mặc kệ là việc làm em vui hay việc làm em không vui, anh đều muốn biết.”

“…… Vì cái gì?” Mạnh Vân sửng sốt một chút.

Lục Dã nở nụ cười, “Bởi vì muốn tiến vào trong em…… Sinh hoạt a.”

(*) Bởi vì tiếng Trung sẽ đảo từ trong câu, cho nên khi nói nếu không nói tròn hết câu sẽ dễ bị hiểu lầm, ở đây ý của Lục Dã là ' có thể là trở thành một phần trong cuộc sống của em '

Câu này khẳng định vững chắc mà dọa tới Mạnh Vân, mặt cô trong nháy mắt hồng đến muốn lấy ra máu, “Lục Dã!”

Lục Dã ngồi ở trên ghế ôm bụng cười hơn nửa ngày, “Anh là chưa kịp nói hết câu, em nghĩ thành thế nào vậy?”

Này cũng không phải là anh cố ý, anh chỉ là trong lúc nói ngẫm nghĩ chọn từ ngữ thế nào để trêu chọc Mạnh Vân, không cẩn thận lại mang ý nghĩa của câu nói mà nói thành ra như vậy a.

Một Mạnh Vân như vậy, muốn đấu với loại Lục Dã da mặt dày như này thì quả thật là một chút cũng không có khả năng.

Ba năm trước đây cô đã từng còn lấy hết can đảm hướng về phía Ngụy Tống Từ mặt lạnh nhạt mà rống to, hỏi anh vì cái gì không thể giống như Lục Dã, hỏi anh vì cái gì lại kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, làm cho người ta khổ sở không thôi, để cho lòng tự trọng người khác ở trước mặt anh toàn bộ đều hoá hư không.

Nếu anh có thể có một chút giống Lục Dã…… Nếu……

Haiz... Thôi bỏ đi. Nhớ lại chuyện quá khứ chỉ đều là lãng phí thời gian.

Mạnh Vân mím môi, không nói thêm nữa, xé ra một gói thạch trái cây đưa tới bên tay Lục Dã.

“Lục Dã, hôm nay cảm ơn anh.”

Thạch trái cây là món ăn thường thấy nhất ở cửa hàng tiện lợi khẩu vị quả vải này, chỉ nhìn dáng vẻ liền cảm thấy thực ngọt.

Lục Dã còn chưa có ăn, liền cảm thấy vị ngọt của thạch trái cây như đã ngọt tới tận sâu trong lòng anh rồi.

Anh không thể nói ra đây là cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy chính mình nửa đêm từ trên giường nhảy lên thay quần áo, lại đem xe chạy ra đường bay đuổi tới bên Mạnh Vân, là chuyện đúng đắn nhất trong cuộc đời anh cho đến bây giờ.

Ngữ khí Lục Dã nghe thấy có loại kích động nói không nên lời, thậm chí còn mang theo một tia luống cuống tay chân, “Vậy, vậy em cũng nên bày tỏ một chút lòng cảm ơn với anh là được…… Đừng quên a.”

Mạnh Vân buồn bực mà nhìn anh một cái, tựa hồ không thể lý giải việc anh ở đó mà kích động cái gì, “Nào có người lại như vậy chứ……”

Thật là, không phải cô chỉ là thuận miệng nói một câu cảm ơn khách sáo thôi sao?

Lục Dã như thế nào lập tức chạy đến đòi phúc lợi rồi?


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Hai người ở cửa hàng tiện lợi nói chuyện tào lao cả buổi, tuy rằng không có như Lục Dã mong muốn khui được rốt cuộc hôm nay Mạnh Vân đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mạnh Vân lại mềm mại mà kể một ít việc của cô thời điểm du học cho Lục Dã biết.

Lục Dã vốn là có chút để bụng, anh ba năm trước đây giống như phát điên mà chạy đi tìm cô, từ phẫn nộ vội vàng đến chết tâm tuyệt vọng, hiện tại nghĩ đến đều là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, còn Mạnh Vân lại ở nơi xa hưởng thụ cuộc sống mới.

Chỉ là tuy rằng như vậy, nhưng trong giọng nói Mạnh Vân đều là chân thành chia sẻ, khiến mọi oán trách của Lục Dã của tan biến như mây.

Lục Dã nhìn chằm chằm mặt cô, dưới đáy lòng thở dài.

Thôi thì cứ như vậy đi, cứ như vậy mà nghe, cũng coi như là chia sẻ quãng thời gian ấy cùng cô.

Mãi cho đến rạng sáng, Lục Dã mới đưa Mạnh Vân về nhà , nhìn cô lên lầu, nhìn đến đèn hành lang sáng lên rồi lại tối đi, lại ở dưới lầu đứng một hồi lâu, Lục Dã mới lái xe rời đi.

Ở bên đây Mạnh Vân tương đối khẩn trương, lo sợ Từ Cầm sẽ thức giấc sớm, mở cửa liền nhìn thấy bà đang đợi cô, như vậy thật sự không biết làm sao để giải thích.

Cũng may Từ Cầm còn chưa tỉnh, Mạnh Vân thật cẩn thận mà đem áo khoác đặt ở một bên, ở trong phòng bếp đánh răng, lúc này mới nằm lên sô pha ngủ.

Một giấc này liền ngủ thẳng tới chiều.

Thời điểm là cuối tuần, nên Mạnh Vân không cần đi làm, Từ Cầm ngày thường đối với cô dạy dỗ thực nghiêm, buổi sáng vốn muốn đánh thức cô, nhưng nghĩ đến tiểu cô nương mới vừa về nước không bao lâu, tìm công việc, tìm phòng ở khẳng định không tránh khỏi mệt mỏi, khó được nghỉ ngơi, liền thở dài, tùy cô vậy.

Mạnh Vân vừa tỉnh dậy nhìn đồng hồ một chút, lập tức luống cuống tay chân mà vệ sinh bản thân, liếc Từ Cầm đang rửa rau ở bên cạnh vài lần, tiểu thanh tiểu khí mà mở miệng nói: “Bác gái, thực xin lỗi, con ngủ quên……”

Từ Cầm “Ừ” một tiếng, ôn nhu nói: “Cuối tuần thì không sao, ngày thường đi làm nhất định phải chú ý đặt đồng hồ báo thức, tránh bị muộn giờ làm, nhất định phải làm tốt gương tốt cho bọn trẻ……”

Mạnh Vân đáp một tiếng vâng.

Từ Cầm nói trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “À, còn có chuyện bác gái muốn hỏi con, con đang có bạn trai sao?”

Mạnh Vân sửng sốt, trong đầu phản xạ có điều kiện mà hiện lên gương mặt Lục Dã soái khí kia, còn có chút bộ dáng lưu manh.

Cô khiếp sợ, vội vàng lắc lắc đầu, vành tai bắt đầu đỏ lên, “Còn chưa có đâu ạ.”

Từ Cầm thở dài, “Con cũng tốt nghiệp đã nhiều năm, vẫn còn giữ liên lạc với bạn học cũ chứ? Vân Vân, con đừng trách bác gái nhiều chuyện, cha mẹ con bận rộn, thân là bác gái ta phải thay hai người quan tâm con a……”

Bác gái thoạt nhìn cao hứng mà nói một hơi dài.

Mạnh Vân đã quen, cúi đầu yên lặng mà nghe.

Chỉ là trong đầu cô đột nhiên hiện ra cái kia khuôn mặt gợi đòn kia xong lại ở yên trong tâm trí cô không chịu biến mất —— Khi Từ Cầm nhắc đến bạn học cũ, khiến cô không khỏi cảm thán, duyên phận của cô cùng Lục Dã đi một vòng lớn như vậy lại có thể thật sự một lần nữa gặp lại nhau.

Trùng hợp ở bệnh viện, vừa khéo chọn thời gian, phải lúc anh là bác sĩ…… Hết thảy đều như là nhân duyên trời định.

Mạnh Vân đột nhiên có chút không biết làm sao, vô ý thức ngừng trên tay động tác, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Thật sự là duyên phận, mà không phải chỉ là trùng hợp?

Nếu là duyên phận, vì cái gì mà duyên phận này lại kéo dài tới như vậy?

Không đợi cô tìm ra được nguyên nhân, trên bàn trà di động đột nhiên vang lên.

Từ Cầm dừng dạy dỗ, “Vân Vân, có điện thoại.”

Mạnh Vân “Vâng” một tiếng, “bịch bịch bịch” hai ba bước chạy tới bắt máy.

“A lô ? Xin chào?”

Điện thoại đầu kia truyền đến một thanh âm có chút quen thuộc, “Xin lỗi đã quấy rầy, cho hỏi có phải cô giáo Mạnh không a?”

Mạnh Vân nhìn thoáng qua màn hình di động.

Trên màn hình là cái tên 'Mẹ Ngô Giai Giai' lần trước cô đã lưu lại khi trao đổi phương thức liên lạc.

Mạnh Vân “Vâng” một tiếng, “Xin chào mẹ Giai Giai , là có chuyện gì sao?”

Từ Cầm nghe ra là ai gọi đến liền đi vào phòng bếp, đem phòng khách để lại cho Mạnh Vân.

Ngữ khí mẹ Giai Giai có điểm xấu hổ, tựa hồ là thực không quen nói những lời này, “Là chuyện như vầy cô giáo Mạnh, ngày mai tôi…… Tôi có chuyện cần đi ra ngoài, không thể mang theo Giai Giai cùng đi, thật sự không có biện pháp mang theo con bé……” Cô do dự một chút, “Cô xem, có thể phiền toái cô hỗ trợ buổi chiều chăm sóc Giai Giai một lát không? Tôi, tôi có thể đưa tiền……”

Mạnh Vân sửng sốt.

Cô lúc trước đã từng nghe cô giáo Trương nói qua, trường học tư nhân sẽ có những phụ huynh lén tìm đến giáo viên phụ trách nhờ vả hỗ trợ chăm sóc ngoài giờ học, phần lớn gia đình chỉ hơi khá giả, sẽ không yên tâm thuê người khác, nhưng cũng có gia đình giàu có thượng lưu, trong nhà có tài xế cùng bảo mẫu riêng, sẽ không tìm tới giáo viên.

Nhưng là gia đình Ngô Giai Giai, hiển nhiên chỉ có thể tính là chút có khá giả……

Mạnh Vân bản thân vừa mới đi làm, cũng không phải sẽ chỉ vì tiền mới đồng ý giúp đỡ, mà là đơn thuần nhiệt tình muốn chăm sóc cho học sinh, hơn nữa cũng đau lòng hoàn cảnh của Tiểu Giai Giai.

Huống hồ mẹ Giai Giai nói chỉ cần mất khoảng vài giờ, do dự trong chốc lát liền đáp ứng rồi cúp máy.


Từ Cầm sáng sớm chủ nhật liền phải trở về, Mạnh Vân đã sớm rời khỏi giường, tiễn bác gái đưa đến ga tàu cao tốc.

Thời điểm đợi tàu, Từ Cầm nắm tay cô, tinh tế chiếu cố rất nhiều, sau đó lại từ trong túi lấy ra một phong bì, nhét vào trên tay Mạnh Vân.

“Vân Vân, con một mình ở thành phố lớn, cũng không cần quá tiết kiệm, ngày thường nếu muốn mua liền mua quần áo, nhàm chán thì đi ra ngoài chơi một chút. Nhà của chúng ta không tính là có tiền, nhưng mà con cũng không thể bạc đãi chính mình, đặc biệt là khi tìm bạn trai nhớ mở to hai mắt, đừng chỉ vì một ít ân huệ nhỏ đã bị người lừa đi mất……”

Mạnh Vân quả thực dở khóc dở cười, như thế nào cũng không chịu nhận.

“Bác gái, con có tiền, hiện tại cũng có việc làm, như thế nào còn có thể vẫn luôn lấy tiền trong nhà được?”

Cô trong lòng vẫn không quên Từ Cầm hỗ trợ cho cô bao nhiêu tiền để xuất ngoại du học, tính toán chậm rãi tích cóp tiền, một chút một chút sẽ trả lại, sao còn có thể không biết điều mà lại tiếp tục cầm tiền của bác gái?

Hai người đưa qua đẩy lại trong chốc lát, Mạnh Vân vẫn là không lay chuyển được Từ Cầm, chỉ có thể yên lặng mà đem tiền thu vào.

Từ Cầm ngữ khí ôn nhu, nhẹ nhàng mà sờ sờ tóc Mạnh Vân.

“Vân Vân, không cần quá vất vả, có cái gì ủy khuất liền về nhà kể với bác, không cần chính mình chịu đựng. Con vẫn luôn là bảo bối của chúng ta, đã biết chưa?”


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Sau khi tiễn Từ Cầm đi, Mạnh Vân đổi mấy chuyến tàu điện ngầm, đi đến nhà trẻ đón Ngô Giai Giai.

Xa xa mà liền nhìn thấy mẹ Giai Giai vẻ mặt nôn nóng, thẳng đến thấy được Mạnh Vân đi qua, cô mới nhẹ nhàng thở ra, “ Cô giáo Mạnh!”

Mạnh Vân cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Ngô Giai Giai, cúi người sờ sờ mặt cô bé, “Giai Giai, đi cùng cô giáo Mạnh về nhà làm bài tập được không?”

Ngô Giai Giai thật sự là tiểu cô nương ngoan ngoãn, mềm mại mà đáng yêu, nói: “ Cô giáo Mạnh, con đã mang tất cả bài tập đều cho vào cặp sách a!”

Mạnh Vân nở nụ cười, “ mẹ Giai Giai, cô cứ yên tâm đi.”

Mẹ Giai Giai gật gật đầu, ngữ khí có chút nghẹn ngào, “Tôi thật sự không biết như thế nào để đến đáp ơn nghĩa của cô giáo Mạnh……”

“Không có việc gì, cô có việc vội cứ đi trước, xong việc rồi tới đón Giai Giai là tốt thôi.”

Bởi vì mang theo Ngô Giai Giai, lúc Mạnh Vân di chuyển trên tàu điện ngầm hết sức cẩn thận, cứ lo sợ lỡ đâu con bé bị lạc mất.

HẾT CHƯƠNG 13.

1 nhận xét:

  1. Cám ơn mèo lười nà, mong là sẽ có nhiều chương mới nữa cho người nhiệt tình tham lam như tui 😜😜😜

    Trả lờiXóa