Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (2)

CHƯƠNG 2:
Tâm Mạnh Vân run lên một chút, biểu tình thoạt nhìn như là bị doạ đến phát khóc, “Lục, Lục Lục Lục Lục Dã, đã lâu không gặp……”

Đột nhiên gặp lại người xưa, nhưng lại ở một nơi chẳng phải tốt đẹp để có thể ôn lại chuyện cũ.

Lục Dã hất cằm ý bảo cô tiến đến ghế nha khoa, lại bốc ra bao tay cùng khẩu trang hoàn toàn mới, “Đi lên đi.”

Nhìn tới nhìn lui đều là bác sĩ cùng y tá, còn có vẻ mặt khổ sở của các bệnh nhân, Mạnh Vân biết tốt nhất là lúc này cái gì cũng không nên nói, cô nhẹ nhàng mím môi, dựa theo lời anh nói, thật cẩn thận mà nằm lên.

Ba năm không gặp, khí chất của Lục Dã so với thời đại học thành thục lên không ít, diện mạo lại vẫn tinh xảo như cũ.

Mạnh Vân mở to mắt, nhìn anh cầm cán gương nha khoa kiểm tra hàm răng, khoảng cách của hai người chỉ cách không đến một cánh tay, bộ dạng chuyên chú của anh đủ để khiến cho trái tim của người thiếu nữ không kìm chế được mà đập loạn nhịp.

Thật là không thể nghĩ tới thế mà lại có thể gặp lại người trước mặt, quả nhiên không nên bàn tán sau lưng người khác nha.

Mới vừa rồi Quý Hiểu Thích còn nhắc tới người này, còn chưa quá mười phút đâu, người liền đột nhiên xuất hiện.

Mạnh Vân nhịn không được đưa tay nắm lấy váy.

Đoán chừng là không khí quá mức vi diệu, Lục Dã đột nhiên híp mắt cười cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Xem em này, răng hàm thật lắm vấn đề nha... Lần này là đau bên nào?”

Mạnh Vân đỏ mặt, duỗi tay chỉ chỉ bên phải.

Lục Dã vẫn luôn treo nụ cười bên môi, tuy trông đường hoàng nhưng vẫn không giấu được vẻ bỡn cợt, cùng bộ dạng lạnh lùng xa cách của học bá Ngụy Tống Từ hoàn toàn không giống nhau.

Anh duỗi tay cầm lấy cái nhíp kim loại bên cạnh, rồi đưa tay vào hàm bên phải của Mạnh Vân nhẹ nhàng mà gõ một chút

“A! Đau quá!”
Cô nhịn không được kêu sợ hãi lên tiếng.

Thật là không hổ là kẻ dư thừa dây thần kinh cảm giác, chỉ chạm nhẹ vào một chút như vậy, cô đã cảm thấy muốn từ trên giường nhảy bật xuống.

Có chút hồi tưởng, trong đầu Lục Dã lại hiện lên một hình ảnh.

—— Mạnh Vân khóe mắt ngấn lệ, khuôn mặt ửng đỏ, giống như điện giật mà nhỏ giọng thở gấp.
—— Mạnh Vân nhẹ giọng kêu tên của anh, một tiếng một tiếng mà nói không cần, như là tiếng kêu của mèo nhỏ vô cùng đáng yêu.

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***
Lục Dã áp xuống cảm xúc phập phồng trong lòng, quả thật nói không nên lời, đặt cái nhíp kim loại cùng cán gương nha khoa lên khay bên cạnh, xoay người sang chỗ khác lập bệnh án.

“Đi chụp X-quang trước, xem ra là viêm tuỷ răng rồi.”

Vừa nghe thấy, Mạnh Vân lập tức liền có chút hoảng sợ, “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Âm thanh của cô nghe thật nhẹ, còn mang theo sự nhút nhát, khiến lòng Lục Dã như là bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua, phảng phất có dòng điện.

“Đều đau thành như vậy, còn không nghiêm trọng sao?”

Lục Dã viết phiếu yêu cầu, rồi đưa cho cô, “Đi đóng tiền chụp X-quang rồi quay lại đây, hôm nay trước tiên sẽ khoan răng lấy tuỷ, làm xong thì liền sẽ không sưng không đau nữa."

Mạnh Vân run run rẩy rẩy mà đứng lên, mặt trắng bệnh đi thanh toán.

Lục Dã nhìn bóng dáng tinh tế gầy yếu của cô, tay không tự chủ được mà nắm thành quyền.

Ba năm.

Thời gian cô nàng này không từ mà biệt, ước chừng đã ba năm.

Lục Dã nghĩ đến năm đó anh giống như kẻ điên hỏi thăm khắp nơi để tìm người, ngẫm lại cảm thấy bản thân thật đáng thương lại buồn cười.

Rõ ràng biết trong lòng cô có người khác, anh lại vẫn như cũ không muốn buông tay.

Hiện tại rốt cuộc cô đã trở lại.

Mạnh Vân cũng không biết ánh mắt sau lưng mình có bao nhiêu suy nghĩ, hiện tại cô toàn tâm toàn ý mà đắm chìm trong sự khẩn trương cùng sợ hãi, còn có một ít cảm giác mờ mịt nói không nên lời.

Quý Hiểu Thích nhìn thấy cô sắc mặt u tối đi ra, vội cầm túi đi lên, “Thế nào? Bác sĩ nói cái gì?”

Mạnh Vân thoạt nhìn như muốn khóc, “Phải lấy tuỷ……”

Quý Hiểu Thích sửng sốt, “Như vậy thật nghiêm trọng nha…… Xem cậu lần sau còn dám lại chịu đựng không!”

Quả thật Mạnh Vân từ đại học đã bắt đầu liền sợ thầy giấu bệnh, về sau ra nước ngoài, phòng khám nước ngoài lại thu phí cao, đoán chừng cô càng thêm không muốn gặp bác sĩ, đau răng vậy mà lại có thể chịu đựng đến mấy tháng, chịu đến khi nào hết đau thì thôi.

Dùng lời của cô mà nói, thì đó chính là thà rằng đau chậm rãi, chịu không nổi thì uống thuốc giảm đau, cũng không muốn đi đối mặt với nha sĩ tàn bạo, thật sự vô cùng đáng sợ nha.

Tuy rằng thoạt nhìn cô trông có vẻ yếu ớt, nhưng về khả năng ngoan cố nhịn đau như vậy lại không ai sánh bằng.

Có Quý Hiểu Thích ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Mạnh Vân cũng không dám lề mề, ngoan ngoãn mà đóng tiền chụp X-quang, rồi quay trở lại với Lục Dã bên kia.

Lục Dã không có gọi người bệnh tiếp theo, vẫn luôn chờ cô.

Mạnh Vân như cũ không dám nhìn thẳng mắt anh, chỉ là đem hồ sơ đặt lên trên bàn, nhìn sàn nhà trơn bóng mà nhỏ giọng nói: “ Bác sĩ Lục, đây ạ.”

Lục Dã “Ừm” một tiếng, mở bảng kết quả của cô ra.

Máy tính bệnh viện tương đối xưa cũ, tốc độ hình ảnh tải lên rất chậm, anh liền thừa dịp thời gian này đặt câu hỏi có chút ngoài lề.

“Em sợ tôi như vậy sao?”

“……”

Mạnh Vân không trả lời, Lục Dã cũng không ép cô, cẩn thận mà nhìn nhìn hình chụp răng hàm của cô, chỉ vào màn hình giải thích, “Em xem, răng này đã hư tuỷ, tôi đề nghị em đem phần tuỷ hư kia lấy ra, thì sẽ không đau nữa. Chờ sau này răng ổn định một chút, em đi đến khoa chữa trị răng hàm ở phía lầu dưới, bảo bác sĩ trám lại cho em……”

Chỉ có lúc này, thoạt nhìn Lục Dã mới có vẻ đứng đắn rất nhiều, phối hợp ngữ khí của anh, lời nói cũng có vẻ rất có sức thuyết phục.

Mạnh Vân nghe xong liền cảm thấy đau đầu, nhưng cũng biết không có cách nào đành nhịn xuống.

Cô chỉ mới vừa về nước, còn có nhiều việc lớn phải làm, muốn đi tìm công việc, muốn đi tìm phòng ở, về sau tìm được công việc còn phải chăm sóc học sinh, cứ để cơn đau răng kéo dài cũng không phải biện pháp, chỉ có thể nhanh dứt điểm nó.

Run run rẩy rẩy mà nằm lên giường nha khoa, cô nghe được Lục Dã hướng ra phía ngoài hô một tiếng “Ống tiêm thuốc gây tê”, sau đó liền có nữ y tá cầm một cái ống tiêm nhỏ lại đây đưa cho hắn.

Lục Dã đưa tay giấu đi ống tiêm, nhìn đến vẻ mặt khẩn trương của cô, trấn an nói: “Là thuốc tê, tiêm xong liền sẽ không cảm giác nữa.”

Mạnh Vân bị cái kim tiêm dài kia doạ đến sợ, thanh âm run rẩy năn nỉ: “Anh, anh nhẹ một chút……”

Lục Dã sửng sốt, cán gương soi khoang miệng trên tay suýt chút nữa cầm không chắc —— đôi mắt anh đột nhiên sáng một chút, cười như không cười hỏi: “Nhẹ một chút ở đâu cơ?”

“……”

Mạnh Vân “đùng” một cái mặt liền đỏ ửng.

Nếu cô có cơ hội quay ngược thời gian trở về 3 năm trước, Mạnh Vân nhất định sẽ hung hăng mà tát vào mặt mình 
“Này thì uống rượu này! Này thì phóng túng này!”

Lục Dã nhìn cô cả người đều đỏ đến sắp chín, cũng không đùa nữa, “Yên tâm, thật sự một chút cũng sẽ không đau.” Dừng một chút lại nói, “Tôi sẽ nhẹ một chút.”

Nói nhẹ liền thật sự nhẹ, động tác Lục Dã cũng vô cùng mau lẹ, cùng cô nói vài câu có câu không, nhanh tay tiêm vào.

Mạnh Vân chỉ cảm thấy bị kim nhẹ nhàng chích vào một cái, còn chưa kịp cảm thấy đau đã kết thúc.

Đợi một lát, thuốc tê liền có hiệu quả, nửa bên mặt cô liền cứng lại, không thế nào cử động, tự nhiên cũng sẽ không có đau đớn.

Lục Dã cười khẽ một tiếng, “Bắt đầu nhé?”

Mạnh Vân mắt ướt dầm dề, tựa hồ như mọi lời nói đều giấu ở trong kín trong ánh mắt.

“…… Em vẫn là nhắm mắt lại đi, em cứ nhìn tôi như vậy, sẽ ảnh hưởng thao tác của tôi.”

“Vâng.”
Cô thuận theo nhắm mắt.

Chuyên môn của Lục Dã thì không cần bàn cãi, anh khi ở đại học tuy rằng không nổi bật như Ngụy Tống Từ, nhưng mà tốt xấu là bạn cùng phòng của học bá, mưa dầm thấm đất cũng có thể tính là tuy không bằng thì cũng phải được một nửa, ít nhất học bổng hàng năm khẳng định sẽ có tên trên bảng.

Thời gian hoàn thành khoá học của bọn Mạnh Vân là bốn năm, Lục Dã cùng Ngụy Tống Từ đều là thuộc khoa Y học chuyên ngành nha khoa, phải mất đến tận tám năm học tập, cho nên sau khi cô tốt nghiệp, cũng không biết Lục Dã sau này thế nào.

Nhưng nhìn xem bộ dáng hiện tại của anh, hẳn là cũng không tệ lắm…… Đặc biệt không tồi.

Mạnh Vân thả hồn phiêu diêu đi khá xa, hơn nữa đêm qua giấc ngủ không được tốt, động tác của Lục Dã lại mềm nhẹ, dần dần làm nổi lên cơn buồn ngủ của cô.

Mơ hồ trong chốc lát, Lục Dã liền nói một tiếng “Được rồi”.

Mạnh Vân mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô tình lại cùng Lục Dã bốn mắt nhìn nhau.

Lục Dã híp mắt nở nụ cười, “Em súc miệng đi.” Nói xong liền xoay người sang chỗ khác viết lịch hẹn tái khám.

Mạnh Vân yên lặng mà đứng lên.

Lục Dã như có mắt ở sau lưng, tựa hồ tính toán cô đã đứng ở phía sau, “Cuối tuần em có thời gian không? Thứ tư hoặc là thứ năm vào buổi chiều, chọn một ngày đi?”

“Thứ tư đi.”

“Được, vậy thì khoảng 3 giờ rưỡi đi, cho tôi số điện thoại của em.”

Mạnh Vân dừng một chút, “Còn, còn muốn số di động sao……”

Lục Dã quay đầu lại nhìn cô một cái, “Nếu không lỡ như tôi đột nhiên có việc, làm sao thông báo được đến em?”

Nghe cũng thật có lý nha.

Mạnh Vân bị thuyết phục, ngăn lại cảm giác xấu hổ cùng khẩn trương dưới ở đáy lòng, nhẹ giọng đọc ra một chuỗi dãy số.

Lục Dã lấy điện thoại nhập dãy số và lưu lại, xong việc lại đưa cho cô một hộp thuốc giảm đau cùng thuốc hạ sốt, lúc này mới lên tiếng bảo cô ra ngoài thanh toán và về nhà.

Mạnh Vân chỉ cảm thấy chính mình một thân đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết là bởi vì sợ đau nên khẩn trương, hay là bởi vì đột nhiên nhìn thấy Lục Dã mà khẩn trương, tóm lại chính là có chút đần độn.

Quý Hiểu Thích giúp cô thanh toán xong, lúc này mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Thế nào mà sắc mặt lại kém như vậy?”

Mạnh Vân trong lòng ngẫm nghĩ.

Dù sao Quý Hiểu Thích cũng không biết lúc trước cô cùng Lục Dã đã xảy ra chuyện gì.

Cô cứng rắn cười cười, “Bác sĩ vừa với khám cho mình là Lục Dã.”

Quý Hiểu Thích ngẩn người trong chốc lát mới phản ứng lại đây là ai, “Là bạn cùng phòng của Ngụy Tống Từ sao? Trai đẹp lắm tiền? Là người mà bọn mình vừa nhắc đến sao?…… Này cũng quá là vi diệu rồi!”

Cô cảm thán một hồi lâu, đột nhiên ý thức được lời này không nên đối với Mạnh Vân mà nói.

“Thật ngại quá, Vân Vân, mình không nghĩ tới lại khéo như vậy, bọn mình không thèm nghĩ đến hắn nữa, nên hết thảy những người cùng Ngụy Tống Từ có quan hệ đều đừng để tâm nữa, nha?”

Mạnh Vân nhìn bạn tốt của mình biểu tình tự trách, trong lòng bởi vì không thể nói ra sự việc mà cảm thấy vô cùng áy náy, an ủi cô một hồi lâu.

“Mình thật sự không để bụng mà, Tiểu Thất, cậu cùng đừng cảm thấy ngại ngùng, Ngụy Tống Từ là ai chứ, còn không phải chỉ là cái tên thiếu niên thiếu nhận thức sao! Mình ở nước ngoài gặp được soái ca gấp vạn vạn lần, đều đã mang bộ dạng của hắn đá bay xa bên kia đại dương rồi nha!……”

Càng nói thanh âm càng nhẹ, đến cuối cùng hai má đều đỏ.

Quý Hiểu Thích sờ sờ đầu cô, “Vân Vân của bọn mình ngoan ngoãn như vậy thật sự là quá đáng yêu nha.”
HẾT CHƯƠNG 2.

1 nhận xét: