Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (4)

CHƯƠNG 4

Mạnh Vân bị anh chọc tức đến run cả người, thiếu chút nữa ném luôn điện thoại trên tay, một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Trên thế giới sao lại có người vô sỉ đến như vậy……

Mà Lục Dã tựa hồ như đã tính toán chuẩn xác thời gian để cô nhịn xuống cơn tức, sau đó lại nhắn thêm một tin.

“Anh Lục Dã của em, trước mắt vẫn còn độc thân, công việc ổn định, có phòng, có xe, thèm được yêu đương, mong được cưới gả, hy vọng em để tâm.”
____________________

Tuy rằng sự việc “Về nước chưa mấy ngày liền ngẫu nhiên gặp được Lục Dã” đã xảy ra  một cách ngoài ý muốn như vậy, Mạnh Vân nhắm mắt coi như không có gì mà bắt đầu tìm việc làm.

Ngành Giáo dục trẻ em chuyên nghiệp vốn là nổi tiếng, cô lại tốt nghiệp khoa chính quy của một trường học lớn, hơn nữa lại còn xuất ngoại 2 năm học nghiên cứu tâm lý học trẻ em, hồ sơ lý lịch của bản thân cũng có thể coi như là nổi bật, gửi hồ sơ xin việc một vòng, lập tức liền có vài nhà trẻ gọi điện tìm tới cửa mời cô về làm việc.

Tuy rằng hiện tại nhà trẻ công lập tương đối ổn định, Mạnh Vân vẫn là suy tính lựa chọn trường học tư nhân.

Một là cô cũng cần phải sống nha, cho nên yêu cầu tương đối cao về tiền lương, hai là cũng là muốn gửi tiền về cho bác gái, nhà bác gái của cô không tính giàu có, vậy mà lại giúp đỡ cô ăn học đến 2 năm, vì thế khi trở về liền muốn phần nào báo đáp lại tấm chân tình này.

Cô cân nhắc một chút về 2 nhà trẻ tư nhân, cùng Quý Hiểu Thích thảo luận một chút, Mạnh Vân lập tức quyết định.

Thứ năm này sẽ bắt đầu đi làm.

Đây là công việc đầu tiên của Mạnh Vân sau khi trở về nước, không tránh được tâm tình kích động, chỉ là loại cảm giác này, tưởng tượng đến buổi chiều thứ tư lại còn phải chạm mặt Lục Dã, lại giống như khí cầu, chích một phát liền xì hơi bay mất.

Lục Dã cũng không biết ý nghĩ trong lòng Mạnh Vân, tuy rằng đi làm phải mặc áo blouse trắng, anh vẫn tỉ mỉ chọn lựa trang phục bên trong, từ trên xuống dưới một thân phong độ kết hợp với áo blouse trắng cùng diện mạo đẹp trai siêu cấp của anh khiến ánh mắt của những người trên hành lang không nhịn được mà ngoái lại nhìn anh vài lần.

Bác sĩ Lục! Hôm nay buổi tối anh cũng sẽ đi liên hoan sao?”

Quan hệ của Lục Dã cùng các cô gái nhỏ ở bệnh viện đặc biệt tốt, chỉ cần rảnh rỗi, sẽ có không ít các em gái y tá xinh đẹp cùng anh trò chuyện.

Tâm tình anh khá tốt, liền cười tủm tỉm mà trả lời: “Hôm nay không được rồi.”

Cô y tá nhỏ trong lòng mất mát, “ Bác sĩ Lục là bận việc sao?”

Lục Dã cong cong môi, nhẹ giọng đáp: “Là bận theo đuổi bạn gái nha.”

Mạnh Vân không nghĩ tới sẽ chạm mặt Lục Dã ở thang máyCô đứng cách cửa thang máy rất gần, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Lục Dã cười cười nói nói mà trêu đùa cùng cô y tá nhỏ. Mạnh Vân sửng sốt một chút, "......Bác sĩ Lục, chào anh."

Lục Dã liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cô, mắt liền ngời sáng, cũng không nói gì, chỉ chờ Mạnh Vân đi vào thang máy, anh mới đi đến bên cạnh cô, hướng về phía nữ y tá mà nhướng mày.

“Thật khéo vừa nhắc tới, đây là bạn gái tương lai của tôi.”

Mạnh Vân: “……”

Thang máy đông người, không gian chật hẹp mà thanh âm của anh lại không hề nhỏ, hẳn là ai cũng đều nghe được những lời Lục Dã nói.

Mạnh Vân chỉ cảm thấy mặt mình đỏ đến sắp nhỏ ra máu, hận không thể lập tức đào cái hố chui xuống, để cho người khác nhìn không thấy mình.

Nữ y tá kia lại không chú ý tới biểu tình của Mạnh Vân, bĩu môi, “Bác sĩ Lục, anh đừng nói giỡn nha.”

Lục Dã nhún vai, cũng không trả lời.

Cũng may thật nhanh đã đến được lầu 9, Lục Dã một đường đi theo Mạnh Vân bước ra ngoài, không nhanh không chậm mà đi ở bên cạnh cô, cười tủm tỉm mà bắt chuyện cùng cô.

“Hôm nay sao lại đến sớm như vậy nha, là vì nhớ anh nên muốn mau một chút được gặp anh sao?”

(*) lúc này mình đổi xưng hô cho nam chính nhé, vì chính thức theo đuổi rồi thì xưng là 'anh' nghe sẽ tình cảm hơn mà ha ^^

“Mấy ngày nay có còn đau răng không?”

“Đã tìm được công việc chưa?”

“……”

Mạnh Vân quả thực không chịu nổi sự quấy nhiễu của anh, rốt cuộc nhịn không được dừng bước chân, hướng về phía Lục Dã thấp giọng nói: “Lục Dã, anh làm cái gì vậy!”

Thanh âm của cô nghe rất mềm, là một bộ dạng khiến ai cũng đều nhịn không được muốn khi dễ cô một chút, âm cuối cùng đặc biệt phúc hậu cùng vô hại.

Lòng Lục Dã rục rịch một chút, cũng không đùa cô nữa, thanh thanh giọng nói, “Vậy anh hỏi em một vấn đề, em trả lời xong anh sẽ không nói nữa.”

Dù sao chỉ còn vài bước là đến phòng khám bệnh.

Mạnh Vân lại hỏi rất nghiêm túc, “Là chuyện gì?”

“Buổi tối hôm nay cùng anh ăn cơm nhé? Lần trước thấy tâm tình của em không được tốt, rất nhiều lời cũng chưa kịp nói.” Lục Dã nheo lại đôi mắt, từng câu từng chữ nói rất nghiêm túc, “Lần này thật sự sẽ không ăn lẩu, anh hứa đó.”

Biểu tình khuôn mặt của Mạnh Vân lúc này cơ hồ hoàn hảo khớp với cái dạng "mắt trợn, mồm hả" của cá nóc khi phồng to.

Cô quả thật là chưa từng thấy qua một Lục Dã như vậy.

Thời Đại học tuy rằng có chút qua lại, nhưng mà lúc ấy toàn bộ ánh mắt của cô đều đặt ở trên người Ngụy Tống Từ, đối với Lục Dã hiểu biết cũng tương đối không nhiều, thế nhưng cô không bao giờ tưởng tượng ra được anh cũng sẽ ẩn giấu một mặt như thế này nha.

Bất quá nơi này là bệnh viện, Mạnh Vân cũng không thể trước mặt mọi người mà nổi đoá, mà chỉ là thấp giọng, từng câu từng chữ mở miệng đáp.

“Không thể.”

Lục Dã thở dài, “Vậy thì lần sau có cơ hội anh lại mời em. Hôm nay vẫn muốn anh nhẹ một chút?”

“……”

Mặc kệ những lời nói đùa giỡn không đường hoàng của anh, chờ đến khi Mạnh Vân thật sự nằm lên giường nha khoa, nhìn thấy Lục Dã bắt đầu mang khẩu trang, khôi phục lại bộ dáng một "Bác sĩ Lục" nghiêm túc cẩn thận, tác phong chuyên nghiệp.

Thời điểm trám răng, nhắm mắt lại sẽ càng sợ hãi, bởi vì không thấy, cho nên phi thường cảm thấy sợ hãi.

Vì thế dù Mạnh Vân có sợ hãi đến hồn lìa khỏi xác, vẫn cố chấp như cũ trợn tròn mắt, không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Dã.

Động tác của anh mau lẹ, hơn nữa lại rất tinh tế, không có một chút bộ dáng tùy tiện có lệ như bình thường, phi thường nghiêm túc bôi thuốc vào răng cô.

Tâm lý Mạnh Vân vốn đã sợ hãi suýt ngất, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lục Dã, lại thoáng cảm thấy cảm giác sợ hãi đã bốc hơi đi vài phần.

Lần này tái khám chỉ là đổi thuốc, mất không đến nửa giờ, Mạnh Vân liền nghe được Lục Dã nói “Được rồi”.

Cô che che lại sườn mặt không còn cảm giác, từ giường nha khoa ngồi dậy.

Lục Dã tháo bao tay, ném một bên, duỗi tay xoa xoa mũi, xoay người sang chỗ khác viết phiếu hẹn tái khám, “Vẫn là giống như lần trước, trước tiên ba ngày uống thuốc hạ sốt, nếu đến đau đến chịu không nổi thì uống thuốc giảm đau. Không nên dùng hàm bên này nhai thức ăn, ngày thường nhớ dùng bên kia…… Theo thời gian hẹn tái khám nhớ quay lại đây.”

Ngữ khí của anh thực kiên nhẫn, cũng không có cảm giác cợt nhã của ngày thường.

Mạnh Vân nghiêm túc gật gật đầu, “Đã biết, cảm ơn anh, Bác sĩ Lục.”

Lục Dã chờ Mạnh Vân thanh toán xong trở về, mới đem phiếu hẹn lịch tái khám cho cô, nhìn thoáng qua thời gian, “Để anh đưa em về?”

Mạnh Vân lập tức hoảng sợ, vội vàng xua tay, “Không cần! Nhà tôi rất gần.”

Cô không nói dối, mà thật sự rất gần, ngày hôm qua cô đã dọn đến phòng ở, ngồi xe điện ngầm đến bệnh viện bất quá cũng chỉ mất 20 phút.

Trên mặt Lục Dã có điểm hụt hẫng, còn chưa kịp nói tiếp, người bệnh tiếp theo đã đi vào.

Anh mím môi, không nói thêm cái gì nữa, kiên nhẫn mà khám cho bệnh nhân tiếp theo.

Mãi cho đến khi Mạnh Vân về đến nhà mới nhận được tin nhắn của Lục Dã.

“Trên đường về cẩn thận một chút, đến nhà nhắn tin cho anh biết.”

Mạnh Vân nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi lâu, nhịn không được thở dài một hơi, thả người sõng soài trên sô pha.

Lục Dã đây là thật sự muốn theo đuổi cô sao...

*****

Nhà trẻ nơi Mạnh Vân làm việc cách nơi ở của cô có một chút xa, tàu điện ngầm phải đổi 2 chuyến, nhưng mà ra khỏi trạm vài bước là đã đến nơi. 

Bởi vì là nhà trẻ tư nhân, ngày đầu tiên cô liền cảm nhận được áp lực công việc.

Viện trưởng thoạt nhìn là một người phụ nữ trung niên nghiêm khắc, nhìn thấy Mạnh Vân nói chuyện cùng làm việc đều tương đối mềm mỏng, người cũng ngoan ngoãn, liền nhịn không được hướng dẫn cô một phen.

“Trong trường học chúng ta có rất nhiều trẻ em đều xuất thân từ gia đình tương đối tốt, trong nhà sẽ rất yêu thương, cho nên đối bọn nhỏ không thể quá nghiêm khắc, cũng không thể quá phóng túng, giữ cho quan hệ giữa các đứa trẻ với nhau được hài hoà. Quan trọng nhất chính là, nhất định phải ngàn vạn bảo đảm an toàn cho bọn nhỏ.”

Mạnh Vân ở nước ngoài cũng chưa từng thật sự chính thức giáo dục trẻ em, tuy rằng đã cầm chứng chỉ tốt nghiệp đại học với tư cách giáo viên, nhưng mà bàn về kinh nghiệm mà nói, cô vẫn là thuần túy là người mới, liền phi thường cẩn thận đem lời nói của viện trưởng mà nhớ rõ.

Dựa theo quy định trường học, giáo viên mới sẽ phải đi từ phó chủ nhiệm lớp mà lên , đầu tiên phụ trợ chủ nhiệm quản lý lớp.

Mạnh Vân được sắp xếp tới lớp lá tương đối tốt, chủ nhiệm lớp lại là một cô gái rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng là bộ dáng hai mươi bảy tám tuổi.

“Chào cô, tên của tôi là Trương Thanh, cô có thể gọi tôi là Cô giáo Trương.”

Cô giáo Trương nói chuyện rất hòa thuận, thừa dịp thời điểm ngủ trưa của lớp học, cẩn thận mà nói cho Mạnh Vân biết về tình hình của các học sinh trong lớp.

“Lớp học có vài cậu bé thực nghịch ngợm, ngày thường nhất định phải để ý bọn nhỏ đó, đừng để cho chúng bị thương. Còn có một cô bé nhỏ không thích nói chuyện, thời điểm có những cậu nhóc nghịch ngợm sẽ khi dễ bé, cô cũng cần phải để ý để ngăn chặn lại……”

Chờ Cô giáo Trương đem tất cả đều nói xong, cô mới cười cười, hỏi Mạnh Vân: “Cô giáo Mạnh, cô đã có bạn trai chưa?”

Mạnh Vân bị vấn đề này làm cho hoảng sợ, sửng sốt một chút mới nhẹ giọng đáp: “Không có……”

“Không có là tốt nhất. Làm như chúng ta một thời gian lâu, tính tình sẽ trở nên rất kém. Công việc áp lực lại lớn, không có thời gian để nói chuyện yêu đương với bạn trai.”

Mới thích ứng hai ngày, Mạnh Vân đã cảm thấy có chút vất vả.

Tưởng tượng là rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại thật sự là như không mong đợi.

Tốt xấu gì thì cuối tuần đã đến, một chút thời gian hiếm hoi để thả lỏng tinh thần, Quý Hiểu Thích hẹn cô ra ngoài ăn cơm, Mạnh Vân dọn dẹp một chút liền đi ra ngoài giải toả áp lực.

“…… Ha ha ha, là rất mệt sao?” Nghe Mạnh Vân nói xong, Quý Hiểu Thích nướng một miếng thịt, gắp vào chén cho cô, “Đối với những đứa nhỏ nghịch ngợm lại khó bảo, làm giáo viên chính là rất khó để quản lý tốt, bất quá đôi khi cũng cần dùng một chút phương pháp.”

“Có nhiều đứa nhỏ ăn mềm không ăn cứng, cậu nên đối với bọn chúng mềm mỏng mà giảng đạo lý. Có nhiều đứa nhỏ ăn cứng mà không ăn mềm, chưa tới phút cuối chưa chịu thôi, cậu phải hung hăng mà nói, nói đến bọn chúng không dám làm nữa mới thôi. Mạnh Vân, mình nhớ rõ cậu am hiểu nhất là cái này nha.”

Mạnh Vân cười khổ một tiếng, “Lý thuyết và thực hành quả thực là không giống nhau nha.”

Tâm lý học trẻ em tuy rằng dạy bọn cô như thế nào để lý giải tư duy của trẻ em, lại không dạy bọn cô biết như thế nào để ứng phó các loại trẻ em nghịch ngợm lắm chiêu trò.

Quý Hiểu Thích bị biểu tình của cô chọc cười, còn đang tính nói gì đó, di động Mạnh Vân đột nhiên vang lên.

Mạnh Vân buông đũa, thấy được trên màn hình kia hiện lên hai chữ Lục Dã, sợ Quý Hiểu Thích nhìn thấy, không nói hai lời lập tức bắt máy, “Alô?”

Thanh âm Lục Dã mang theo ý cười, xuyên thấu qua sóng điện từ truyền tới bên tai cô, tựa hồ như mang theo hơi thở nóng rực.

“Anh vừa nhìn thấy em. Thịt nướng, bàn B29, phải không?”

Mạnh Vân bị doạ hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà quay đầu, tìm kiếm khắp nơi hình bóng của anh.

“Đừng tìm nữa, anh đang ở bên trái của em.”

Mạnh Vân chuyển hướng về bên trái.

Lục Dã ở bên ngoài của kính pha lê hướng về phía cô phất phất tay, nói vào điện thoại: “Lúc nhai thịt để ý một chút, đừng dùng hàm bên phải, đã nhớ chưa?”

“…… Đã biết, cảm ơn anh.”

“Thuận tiện giúp anh chào Quý Hiểu Thích một tiếng. Dù sao sau này cô ấy cũng sẽ thường xuyên gặp anh rồi.”

“Vì sao?”

HẾT CHƯƠNG 4.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét