Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (10)

CHƯƠNG 10:
Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Lục Dã vẫn kiên nhẫn mà đợi ở cửa đã 40 phút.

Cho đến khi ở phòng điều khiển có người thét lên kinh hãi, “Tìm được rồi!”

Tiếp theo, Mạnh Vân liền mở cửa đi ra, sắc mặt thoạt nhìn nhẹ nhõm không ít.

Không chờ cô có động tác tiếp theo, mẹ Ngô Giai Giai đã chạy đi ra ngoài.

Mạnh Vân vừa muốn đuổi theo, lại bị Lục Dã kéo lại, “Anh vừa bảo em như thế nào?”

Cô “Ừm” một tiếng, từ trong phòng lấy ra một cây dù, căng lên, “Vừa rồi là cô giáo Trương mang đến cho tôi.”

Lục Dã nở nụ cười, từ trên tay cô nhận dù, mang cô hướng về phía mẹ Ngô Giai Giai chạy đi mà bước đến.

Ngô Giai Giai vẫn luôn trốn ở trong hoa viên bên ngoài trường học, trốn một lát lại phát hiện trời mưa, liền thừa dịp không ai chú ý quay trở về.

Mạnh Vân đi đến liền nghe được tiếng nói ôn nhu của người phụ nữ hét lên rống giận: “Ngô Giai Giai! Con thật là làm cho mẹ tức chết được mà.”

Tiếp theo chính là tiếng một cái tát vang lên, còn đứa trẻ thì bật khóc.

Mạnh Vân ba chân bốn cẳng chạy đến, cô giáo Trương đã ở bên cạnh khuyên can, “Cô bình tĩnh một chút, đừng dọa đến con bé……”

Mẹ Ngô Giai Giai cùng bộ dạng của cá nóc vậy mà lại giống nhau, miệng phình phình, nhìn chằm chằm Ngô Giai Giai trừng mắt một hồi lâu, đột nhiên liền cùng con gái cùng nhau khóc lên.

“Giai Giai, nếu như con xảy ra chuyện gì, con bảo mẹ phải sống như thế nào đây……”

Thật may cuối cùng thì mọi chuyện đều bình an.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3


Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra, kiên nhẫn đi lên mà dỗ dành Ngô Giai Giai, cô giáo Trương cũng khuyên bảo người mẹ, trước tiên đưa cô bé về nhà nghỉ ngơi, bên này cô sẽ sắp xếp tốt.

Chờ hai người đi rồi, cô giáo Trương mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Thật tốt là không có việc gì, bằng không hai chúng ta đều thảm rồi.”

Đứa trẻ mất tích tại nhà trẻ tư nhân, đây là một chuyện lớn, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng nhà trường.

Mạnh Vân gật gật đầu, “Ừm” một tiếng, “Con bé không có việc gì thật là tốt.”

Cho đến lúc này, cô giáo Trương mới nhìn thấy Lục Dã bên cạnh, không tránh khỏi thu vào tầm mắt miếng dán hạ sốt buồn cười trên trán anh.

Biểu tình của cô có điểm kinh dị, ánh mắt dừng ở giữa hai người đảo quanh một hồi lâu, khiến Mạnh Vân xấu hổ đến đỏ mặt, “Cô giáo Trương……”

Cô giáo Trương phất phất tay, “Cô đi cùng bạn thì về trước đi, bên này cũng không còn việc gì cần hỗ trợ, đợi lát nữa tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến là ổn thôi.”

“Nhưng mà……”

“Trở về đi trở về đi, buổi sáng ngày mai đừng đến muộn, hôm nay náo loạn một phen như vậy, ngày mai tôi muốn xin nghỉ.”

Cô giáo Trương đã nói như vậy, Mạnh Vân cũng không kiên trì nữa, đi theo Lục Dã cùng nhau rời đi.

Dù cô cầm theo vừa đủ lớn, hoàn hảo đem hai người che chắn khỏi cơn mưa, hiếm khi thấy được cơn mưa to tầm tã nhưng lại có vẻ không doạ người như vậy.

Mạnh Vân cắn cắn môi, đưa mắt nhìn chằm chằm bên ngoài màn mưa, nhẹ giọng mở miệng, “Lục Dã, hôm nay cảm ơn anh……”

Chỉ một câu, cô lại chẳng thể nói tiếp được nữa.

Từ khi gặp lại nhau tới nay, cô vẫn luôn đối với Lục Dã suốt ngày chỉ có câu cảm ơn, cảm thấy có vẻ có chút không có thành ý.

Lục Dã lại cười tủm tỉm, duỗi tay sờ soạng tóc cô một chút, thay cô vuốt lại mái tóc, nhẹ nhàng mà phảng phất như một chút cũng không hề bị thời tiết ảnh hưởng.

“Mạnh Vân, anh vừa mới suy nghĩ đến một chuyện.”

“Cái gì?”

Lục Dã suy nghĩ không như người thường, lời nói anh vừa thoát ra, lòng cô liền không tránh được nổi lên cảnh giác.

Giọng nói Lục Dã tràn ngập nghiêm túc, “Anh vừa suy nghĩ, em nhanh nhanh một chút mà trở thành bạn gái của anh đi, sau này con của chúng ta, anh nhất định sẽ giáo dục thật tốt, tuyệt đối không khiến cho giáo viên vướng vào phiền toái……”

“……”

Quả nhiên lại nói nhảm.

Mạnh Vân vốn định xoay đầu mắng anh, nhưng mà bởi vì hai người cùng dùng chung cây dù, khoảng cách quá gần, cô vừa chuyển đầu liền nhìn thấy sắc môi Lục Dã trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng t iều tuỵ.

Cô hoảng sợ, “Lục Dã! Anh mau đến bệnh viện đi!”

Chắc chắn là nhiệt độ cơ thể quá cao, nếu không sắc môi sẽ không có khả năng mà trở nên như vậy.

Có thể rõ ràng, anh là vì mắc mưa, lại không được xử lý kịp thời……

Mạnh Vân cắn môi, trong giọng nói tràn đầy tự trách, “Mau bệnh viện đi.”

Lục Dã vốn định nói không có việc gì, anh chỉ là cảm mạo phát sốt, về nhà ngủ một giấc sẽ khoẻ lại, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của cô, khẽ thở dài, “Anh thật sự là không có việc gì, nhưng mà lại luyến tiếc vẻ săn sóc của em, cho nên cứ coi như là anh đây bệnh đến thân xác hoang tàn, mau mau đến yêu thương anh đi.”

Mạnh Vân không thèm phản ứng, cũng không cho anh lái xe, hai người đứng ở cửa trường học chờ xe taxi.

Cũng may hiện tại coi như là giờ cao điểm buổi chiều, mặc dù mưa khá to, nhưng xe trống khách qua lại không thiếu, hai người đợi không bao lâu liền bắt được xe liền chui vào trong.

Mạnh Vân đọc địa chỉ bệnh viện, sau đó liền an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh Lục Dã.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Lục Dã nhìn nàng vài lần, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, “Mạnh Vân, em là đang lo lắng cho anh sao?”

Mạnh Vân không để ý tới anh.

“Em nói chuyện với anh đi.” Lục Dã nhẹ nhàng mà nắm nắm lấy ống tay áo của cô, “Nếu không lỡ đâu anh ngủ mất, lát nữa lại phiền em phải bế anh xuống xe a.”

“…… Anh muốn nói cái gì?”

“Hay là kể anh sự tình của cô bé ở nhà trẻ đi.”

Anh ôm cánh tay, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Mạnh Vân vừa mới suy nghĩ đến chuyện này, không ngờ Lục Dã vậy mà có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô, không khỏi sửng sốt một chút.

Một lát sau, cô khẽ thanh thanh giọng nói, thấp giọng mở miệng.

“Cảm xúc của Ngô Giai Giai hôm nay phi thường khác thường, vào lúc rời đi cùng mẹ, con bé liên tiếp quay đầu lại nhìn, tôi luôn thắc mắc không biết rốt cuộc hôm nay con bé đã xảy ra chuyện gì.”

Lục Dã gật gật đầu.

“Hôm nay tôi chỉ tan ca sớm một chút, bốn giờ rưỡi là thời gian nhà trẻ tan học, chỉ trong một giờ cũng sẽ không đến mức lại xảy ra chuyện lớn gì. Nhưng mà Ngô Giai Giai lại cư xử như không thật sự tin tưởng vào mẹ của mình, thông thường một đứa trẻ trong hoàn cảnh gia đình như vậy, hẳn là phải có sự đặc biệt ỷ lại vào người mẹ, nếu lại phát sinh ra cảm giác này, chắc chắn là có ẩn tình.”

Dùng chuyên môn phân tích, ngữ khí Mạnh Vân khó nén sự tự tin, cả người thoạt như phát ra ánh sáng.

Lục Dã híp mắt, nghiêng đầu nhìn cô lúc đóng lúc mở miệng, dần dần ngay cả hô hấp phảng phất sự an tĩnh trầm lắng.

Một hồi lâu, anh mới ông nói gà bà nói vịt mà mở miệng.

Vừa mới mở miệng liền bại lộ sự thật anh không cẩn thận lắng nghe Mạnh Vân nói chuyện. Anh nói: “Mạnh Vân, anh từ ba năm trước…… Không đúng, là từ 5 năm trước đã bắt đầu vẫn luôn ao ước giờ khắc hiện tại, em ngồi ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng mà trò chuyện cùng anh, sau đó hướng về anh mà nở nụ cười. Anh vẫn luôn ao ước như vậy....”

Lục Dã nói xong, chớp chớp mắt, tự giễu mà cười một tiếng.

Mạnh Vân trong khoảng thời gian ngắn khó có thể hoàn toàn tiếp thu những lời nói này, một hồi lâu cũng không đáp lại.

Lục Dã nói 5 năm trước —— đó là thật sự rất lâu, chẳng lẽ……

Là vào thời gian cô vừa gặp được Ngụy Tống Từ sao? Hoặc có thể nói cùng là vào thời điểm anh gặp được cô?

Mạnh Vân nghĩ đến trước kia, trong lòng liền có loại cảm giác chua xót nói không nên lời.

Ngoài cửa sổ xe mưa rơi xối xả, màn mưa khiến cho tầm nhìn trên đường bị hạn chế rất nhiều, chỉ có thể mông lung mà nhìn được một ít hình ảnh lay động.

Đáp lại thời tiết này, tâm tình của Mạnh Vân cũng trở nên kỳ quái, giọng nói có chút suy sút, “Vậy vì sao anh lúc đó lại không sớm một chút mà theo đuổi tôi?”

Nếu lúc ấy Lục Dã nói……

Nếu thật sự thời điểm đó Lục Dã theo đuổi cô, có lẽ cô cũng sẽ không hãm sâu vào ma chú “Ngụy Tống Từ” đến không thể tự kiềm chế như vậy.

Lục Dã thở dài, “Em nghĩ rằng anh không muốn sao, nhưng mà em lúc đấy như bị ma quỷ che mắt, có thèm nhìn đến người khác sao. Nếu không em cho rằng, buổi tối hôm ấy vì cái gì mà anh lại xuất hiện ở nơi đó? Anh chính là sợ em sẽ làm ra chuyện gì ngốc nghếch, vẫn luôn ở bên cạnh chờ em nhìn đến anh.”

Mạnh Vân đột nhiên trầm mặc.

“Chuyện quá khứ cũng đừng nói nữa…… Mạnh Vân, hiện tại không có người khác, em có thể một chút mà nhìn đến anh không?”

Lục Dã bị bệnh cũng không phải thực nghiêm trọng, chỉ là cảm mạo bình thường mà thôi, bác sĩ kê cho anh hai bình thuốc hạ sốt, sau khi truyền xong, về nhà nghỉ ngơi thì sẽ tốt thôi.

Bởi vì thuốc nhỏ giọt, muốn truyền xong cũng cần một quãng thời gian, Lục Dã không nghĩ sẽ để Mạnh Vân ở chỗ này, sợ cô quá vất vả, nên bảo cô đi về trước.

Mạnh Vân nhất quyết không muốn, “Anh là bởi vì theo tôi mới phát bệnh nghiêm trọng, tôi như thế nào lại có thể đi trước?”

Lục Dã quả thực bị bộ dáng cô sầu mặt nghiêm trang chọc cười, “Nhưng mà nếu em không chịu về nhà trước, một lát truyền xong, anh sẽ lại muốn đưa em về.”

“Vậy anh có thể không đưa!”

Lục Dã nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Thôi được rồi, nếu vậy em ở lại với anh một lát, dù sao hiện tại em đi trước anh cũng không yên tâm.”

“……”

Mạnh Vân phát hiện, người này có khả năng nghe không hiểu tiếng người.

Lục Dã tuổi trẻ mạnh mẽ, trực tiếp mang thuốc trong bình truyền hấp thụ nhanh chóng, khiến nó từng giọt từng giọt vơi đi mau lẹ.

Nhưng mà truyền thuốc xong cũng đã 10 giờ tối, anh nhìn thoáng qua Mạnh Vân, thấy cô đã cuộn tròn ở bên cạnh ghế ngủ thiếp đi.

Lục Dã cảm thấy thật đau lòng, tư thế của cô thoạt nhìn rất không thoải mái, tuy rằng anh vừa nãy đã giúp cô điều chỉnh một chút, còn hỏi mượn y tá khăn lông thảm, nhưng mà ngủ trên ghế dựa như vậy, kiểu nào cũng sẽ không thoải mái.

Đợi một lát nũa không chừng cổ sẽ bị đau.

Lục Dã nhìn chằm chằm sườn mặt cô một lát, nhấn chuông gọi y tá, giúp anh rút kim tiêm.

Ngồi như vậy trong chốc lát, anh cũng có chút mệt mỏi, đi lại vài bước, mới đi đến trước mặt Mạnh Vân cúi người, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cánh tay của cô, “Mạnh Vân, dậy đi em.”

Mạnh Vân mơ hồ trong chốc lát, còn tưởng đang vào thời gian buổi sáng phải đi làm, đáp “Một lát nữa đi……”

Đôi mắt bất chợt mở to, liền nhìn thấy Lục Dã cùng tầm mắt của cô đối nhau, nhìn chằm chằm cô mà cười.

“Anh còn đang suy nghĩ, Tiểu heo lười em nếu còn không tỉnh dậy, anh liền trộm đem cô nàng ôm về nhà mà giấu đi.”

Mạnh Vân sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc đối mặt với Lục Dã mà rống giận câu đầu tiên trong hôm nay—— nhưng vì ngại vẫn còn ở bệnh viện, đè thấp thanh âm.

“Anh mới là heo!”


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3


Tuy rằng lăn lộn cả đêm, nhưng Mạnh Vân ngày hôm sau vẫn tới trường học đúng giờ.

Ngô Giai Giai đã đến, mẹ của bé cũng không có rời đi mà chờ ở bên cạnh, chờ nhìn khi nhìn thấy Mạnh Vân, mẹ Giai Giai lập tức kéo Mạnh Vân đến bên cạnh, cầm tay cô, trộm đem một phong bì đưa đến bên tay cô.

Mạnh Vân hơi hơi mở to hai mắt nhìn, “Mẹ Giai Giai……”

Mẹ Ngô Giai Giai có điểm ngượng ngùng, vẻ hòa ái trên mặt lộ ra biểu tình có chút xấu hổ, “Cô giáo Mạnh, Giai Giai chúng tôi bởi vì luôn được cô lo lắng chăm sóc…… Con bé rất thích cô, cho nên cô có thể dành thời gian trò chuyện với con bé nhiều hơn một chút được không? Đây chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ, cô cũng vất vả rồi……”

Mạnh Vân biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, đem phong bì nhét trở lại tay cô.

“Mẹ Giai Giai à, tôi cũng thích Giai Giai, thích chăm sóc học sinh, cho nên không cần như vậy. Nếu đã đưa đến trường học rồi, chúng tôi làm giáo viên, khẳng định sẽ dốc hết lòng mà dẫn dắt cho bọn trẻ.”

HẾT CHƯƠNG 10.

2 nhận xét:

  1. Cám ơn mèo lười chăm chỉ nha, cám ơn nàng lắm cơ, có điều tốc độ 2 anh chị hơi chậm đúng ko? Đã lên giường rồi mà như ng lạ mới quen vậy 🤔🤔🤔

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. truyện tới tận 80 chương tính luôn cả ngoại chuyện mà nàng ơi, Mèo mới lết lết được 10 chương thôi nên chuyện vui vẫn ở phía trước nạ :))))) anh chị mà lao vào nhau sớm quá thì mình lại chẳng còn truyện để đọc ^^

      Xóa