Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (11)

CHƯƠNG 11:
Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Mẹ Ngô Giai Giai tay chân luống cuống, liền nói: “Không phải 
không phải, tôi không phải có ý tứ kia, cô giáo Mạnh a……”

Mạnh Vân cười cười, ôn hòa mà mở miệng: “Mẹ Giai Giai à, không cần khách khí như vậy. Chỉ là trong quá trình giáo dục trẻ em, sự dạy dỗ đến từ phụ huynh là phi thường quan trọng. Nếu có thể giúp, tôi khẳng định sẽ hỗ trợ.”

Mẹ Giai Giai có chút xấu hổ, nên cũng không nói cái gì nữa.

Chờ đến thời gian tự do hoạt động buổi sáng, Mạnh Vân hướng cô giáo Trương nói một tiếng, mang Ngô Giai Giai đưa tới bên cạnh bập bênh, hai người một lớn một nhỏ, lấy trục giữa làm tâm, một cao một thấp cứ đều đều như vậy một lên một xuống, ngồi đối diện trò chuyện với nhau.

Mạnh Vân tuy rằng học ngành tâm lý nhi đồng, nhưng nếu nói đến cơ hội thực chiến thì đây lại là lần đầu tiên, nhìn đến khuôn mặt non nớt của Ngô Giai Giai, tìm kiếm phương thức mở miệng.

Nhưng cuối cùng lại là Ngô Giai Giai lên tiếng trước: “Cô giáo Mạnh, anh trai ngày hôm qua chính là bạn trai của cô sao?”

Mạnh Vân bị suy nghĩ của cô bé làm cho hoảng sợ, “Không phải, là bạn học cũ của cô.”

“Vâng!” Ngô Giai Giai gật gật đầu, “Tiểu Tây mấy hôm trước ở lớp học đã nói, sau khi cậu ấy lớn lên sẽ gả cho cô giáo Mạnh đấy.”

“……”

Mạnh Vân đỏ mặt, cảm nhận sâu sắc sự phát triển sớm của những đứa trẻ tầng lớp sau này.

Cô thanh thanh giọng nói, mạnh mẽ đề cập đến vấn đề, “ Giai Giai này, ngày hôm qua vì cái gì con lại bỏ trốn? Con còn chưa nói cho cô biết nha.”

Ngô Giai Giai lập tức liền không nói.

Mạnh Vân híp mắt nở nụ cười, “Giai Giai có phải hay không không muốn nói ra?”

Ngô Giai Giai gật gật đầu.

“Nhưng mà, cô giáo Mạnh lại rất muốn biết Giai Giai đang cất giấu bí mật gì trong lòng nha, hay là, cô lẻn đem chuyện ngày xưa của cô cùng anh trai ngày hôm qua kia nói cho Giai Giai được không? Chúng ta trao đổi bí mật.”


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Ngô Giai Giai có chút buồn rầu mà nhíu mày, một hồi lâu, rốt cuộc gật gật đầu, “Nhưng mà cô không thể nói cho người khác nha.”

“Được.”

“Ngày hôm qua, Tiểu Thiến nói, mẹ cậu ấy nói nếu cậu ấy học tốt toán tính nhẩm, sẽ liền đem cậu ấy ném ra ngoài thùng rác, không cần cậu ấy nữa. Giai Giai liền hỏi mẹ có phải hay không cũng không cần Giai Giai, mẹ nói, nếu Giai Giai thành tích không tốt, mẹ cũng muốn vứt bỏ Giai Giai……”

Mạnh Vân nghe xong hai câu liền sáng tỏ.

Chỉ với một câu nói đùa, nhưng người lớn lại có thể dễ dàng làm tổn thương đến đứa trẻ đơn thuần.

Mạnh Vân mắt thấy cô bé như muốn khóc, liền đi đến ôm bé con đáng thương dỗ dành một hồi lâu.

Trẻ con nhanh buồn chóng quên, chờ con bé dần dần bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu truy hỏi chuyện của cô cùng Lục Dã.

Mạnh Vân nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói với cô bé : “Anh trai đến cùng với cô ngày hôm qua là bạn học cũ cùng trường đại học, hiện tại làm bác sĩ.”

“Vâng…… Vậy hai người sẽ kết hôn sao? Tiểu Tây nói, nếu một người nam vẫn luôn ở bên cạnh một người nữ, chắc chắn là vì để lừa cưới cô về nhà.”

“……” Mạnh Vân trong lòng khiếp sợ sắp không đè lại được, làm bộ nghiêm túc mà suy nghĩ trong chốc lát, “Sẽ không.”

“Vì sao ạ? Cô cùng anh trai ấy không phải vẫn luôn ở bên nhau sao?”

“Bởi vì anh trai quá ngu ngốc, cô Mạnh là sợ sẽ bị anh ta lây bệnh.”

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Vào thời điểm cuối tuần, Mạnh Vân cùng Quý Hiểu Thích ngồi cùng nhau nhắc đến sự việc của Ngô Giai Giai.

Quý Hiểu Thích tuy rằng không phải chính thống ở trong trường học mà giáo dục trẻ em, nhưng mà dù sao cũng đã làm việc trong bộ phận chăm sóc trẻ sau giờ tan học đã ba năm, không phải một ngàn cũng có tám trăm, đối với loại sự việc này đương nhiên không cho là đúng.

“Những đứa trẻ trong gia đình đơn thân như vậy, may mắn gặp được giáo viên tốt như cậu, có thể nhiệt huyết mà dạy dỗ cho con bé nhiều đạo lý nên người, còn nếu là gặp phải những giáo viên vô trách nhiệm…… Chậc, không chừng sẽ trở thành thành phần phản xã hội.” Quý Hiểu Thích thở dài, “Không phải mình nói khoa trương, chỉ là khi còn nhỏ lại chịu nhiều khi dễ như vậy, chỉ sợ cả đời khó có thể chữa lành vết thương a.”

Mạnh Vân cau mày, “Nhưng mà không phải lúc nào mình cũng có thể để mắt chăm sóc con bé , nghe chủ nhiệm lớp nói, con bé khi ở lớp học vẫn là không tránh khỏi bị bắt nạt.”

“Lại còn đánh nhau a? Trường học tư nhân khủng bố như vậy sao?”

“Không phải đánh nhau, chính là những đứa trẻ đó lại dùng từ ngữ không hay mà tổn thương con bé…… Haiz, cái loại này.”

Trên thực tế so đánh nhau, loại này lại càng làm cho giáo viên cảm thấy bất đắc dĩ hơn.

Quý Hiểu Thích gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, “Đúng là cái này quản không được, càng quản càng xảy ra chuyện, giáo viên càng cấm, bọn trẻ lại ngầm thêm phá phách.”

Mạnh Vân cũng chính là lo lắng cái này, cho nên vẫn luôn không dám xuống tay.

Cô chỉ huy trực ban như vậy mấy bận, cũng coi như là đã nhận diện được từng bạn học trong lớp, đại khái có thể nhìn ra tính cách mỗi em.

Phần lớn những đứa nhỏ đều là tương đối đơn thuần, đi theo vài bạn nhỏ nghịch ngợm, không biết tự chủ sức phán đoán, nói không chừng vẫn là ở nhà nghe được có người bàn luận cùng loại sự việc này, mới bắt chước theo lời nói của người lớn mà trêu chọc bạn học.

Có thể bản thân không cảm thấy có cái gì, nhưng mà bàn về hành vi của các bạn đối với Ngô Giai Giai mà nói, đó chính là phi thường ác liệt.

Mạnh Vân không thường xuyên thực sự chứng kiến, hơn nữa Ngô Giai Giai ngày thường không có biểu hiện đặc biệt gì, cô cũng không thể đột nhiên nhắc tới chuyện này, chỉ có thể cẩn thận chờ đợi.

Mấy ngày nay trời đều mưa không ngớt, Quý Hiểu Thích đón tàu điện ngầm lại đây thăm cô, cũng không có hứng ra ngoài ăn cơm, hai người liền dọn bàn nhỏ cùng bếp điện từ đến bên cửa sổ, ngắm mưa mà dùng bữa.

Quý Hiểu Thích khuấy một chén tương chấm, dùng chiếc đũa nhấp nhấp, thử một chút hương vị.

Chiếc đũa còn không chưa buông, sắc mặt cô lại đột nhiên suy sụp, “Vân Vân, mình giống như……”

Mạnh Vân: “Làm sao?”

Quý Hiểu Thích hiếm khi ngại ngùng, “Mình giống như hiện tại đã thích một người……”

Mạnh Vân kinh ngạc, phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt cô không giống như là nói giỡn, liền cười nói: “Là ai a? Mình có biết không?”

“Là mình chơi game mà kết thành bạn bè……”

“Game ảo tình thật?!”

Quý Hiểu Thích buông chiếc đũa, giơ tay đem bên cạnh cửa sổ gõ gõ một cái.

Tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài truyền vào rõ ràng, tức cảnh sinh tình, cô đỏ mặt hướng đến người bạn thân mà bày tỏ nỗi lòng người thiếu nữ của mình.

“…… Cùng có thể nói như vậy.”

Mạnh Vân khó khăn đem lá cải nuốt xuống, “Nói cách khác, người đó cùng cậu chơi trò chơi, cậu liền cảm mến? Là nam hay là nữ, bao nhiêu tuổi cũng không biết?”

“Đương nhiên là biết, bọn mình vẫn luôn trò chuyện, hơn nữa cũng từng nghe anh ta nói đến công việc thực vất vả gì đó……”

Mạnh Vân cau mày, nhẹ giọng bình luận: “Mình cảm thấy…… Có một chút không đáng tin cậy.”

Quý Hiểu Thích một lần nữa mở miệng, vậy mà lại nói một tràn, “Lên mạng mà không thử trải nghiệm 'game ảo tình thật' chỉ tổ lãng phí điện, ây da, không có việc gì đâu, mình cũng chỉ tùy tiện nói thôi, khả năng là mình suy nghĩ nhiều rồi…… Nói về cậu đi, cùng Lục Dã thế nào rồi?”

Sau giờ ngọ, trời lại mưa to, xác thật thời điểm hoản hảo để cùng trò chuyện.

Dưới ánh mắt sáng ngời chăm chú của Quý Hiểu Thích, Mạnh Vân có chút đỏ mặt, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.

“Cũng chỉ là như vậy a…… Còn có thể thế nào được……”

Quý Hiểu Thích cười, “Xem ra là có mùi gian tình.”

Mạnh Vân nhấp môi không nói, làm bộ hết sức chuyên chú mà ăn.

Kỳ thật nói cái gì cô cũng đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Đã từng như vậy nghiêm túc mà điên cuồng theo đuổi Ngụy Tống Từ —— Lục Dã lại là bạn cùng phòng của Ngụy Tống Từ, nếu như cô thật sự…… Cùng Lục Dã nói chuyện yêu đương, chẳng phải là thực buồn cười sao?

Mạnh Vân cúi đầu, làm bộ nghiêm túc mà nhìn thức ăn.

Thức ăn đã chín, nước ùng ục sôi, lại giống như tâm trạng của cô bây giờ phập phồng không ngớt.

Cũng là dưới màn mưa như thế này, Lục Dã với miếng dán hạ sốt buồn cười trên trán, vẻ mặt tràn ý cười, cầm ô cùng cô bước đi.
Mà cô thì lại không biết làm sao.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3


Buổi chiều thứ tư, Mạnh Vân lại lần nữa đúng hẹn mà đến bệnh viện.

Lần này cô không có đến trễ, Lục Dã lại bởi vì trước đó có một ca bệnh tốn nhiều thời gian, thời điểm đến lượt cô đã có chút trễ.

Mạnh Vân đi vào, xa xa liền nhìn thấy Lục Dã mang theo ý cười mà trò chuyện cùng nữ y tá bên cạnh.

Không biết vì cái gì, đáy lòng cô dâng lên một loại cảm giác không thoải mái khó hiểu.

Mạnh Vân lắc lắc đầu, đem loại cảm xúc mơ hồ này quăng ra sau, cúi đầu đi đến trước bàn khám, nhẹ giọng goi: “Bác sĩ Lục.”

Lục Dã nở nụ cười, hướng về phía nữ y tá bên cạnh nhướng mày, “Cô không phải tò mò tôi sẽ theo đuổi người con gái như thế nào sao? Thấy chưa? Chính là như vậy a!”

Trong giọng nói tràn đầy tự hào.

Mạnh Vân sửng sốt, lúc sau hiểu rõ ý tứ của anh, mặt cô 'bùm' một phát lại đỏ bừng lên, thoạt nhìn như sắp phát khóc, thấp giọng nói: “ Bác sĩ Lục, anh đừng có nói giỡn a……”

Nữ y tá vẫn như cũ đưa mắt từ trên xuống dưới mà đánh giá cô một phen, cười một tiếng, “ Bác sĩ Lục, quả thật không tồi nha! Không trách được bệnh viện chúng ta nhiều cô em tốt như vậy anh đều không để ý, lại hướng người bệnh mà xuống tay, Chủ Nhiệm nếu biết sẽ mắng chết anh nha!”

Lục Dã thấy Mạnh Vân đã như sắp tìm hố mà chui vào, cũng không tiếp tục đùa giỡn, hướng nữ y tá kia mà nói, “Tôi bắt đầu khám đây.”

Sau đó lại bảo Mạnh Vân nằm lên giường nha khoa, lấy ra một bộ bao tay y tế mang vào, “Một lát sau khi anh trị liệu cho em xong, em đi chụp X-quang lại một lần nữa, để anh nhìn xem còn có vấn đề gì không.”

Mạnh Vân vừa nghe còn muốn chụp X-quang, tức khắc liền có chút không vui, “…… Tôi không nghĩ lại có vấn đề gì.”

Lục Dã sửng sốt, xoay đầu nhìn cô, “Nếu bỏ qua như vậy, lần sau nếu có chuyện, em có thể may mắn mà lại gặp được người bác sĩ sẽ ‘ nhẹ ’ một chút với em như anh sao?”

Từ “nhẹ” được nhấn mạnh từ trong miệng anh thốt ra, tựa hồ là mang theo ý ám chỉ cái gì đó.

Mạnh Vân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Lục Dã!”

“Anh là nói thật, không có đùa giỡn em a.”

Lục Dã một bên cùng cô nói chuyện, một bên đã bắt đầu nghiến nhẹ mặt ngoài răng , “Sẽ có chút đau, em đừng nghĩ thì sẽ không cảm giác.”

Mạnh Vân nghe anh nói như vậy, cả người đều sắp khẩn trương muốn chết.

Sao có thể không nghĩ thì sẽ không đau a!

Lục Dã nhìn ánh mắt của cô liền đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được nở nụ cười, “Cho nên anh mới nói lần này là nên kiểm tra dứt điểm đi, không phải lần nào em cũng có thể gặp được bác sĩ cam tâm tình nguyện mà dỗ dành em như anh, tất cả mọi người đều đuổi giết thời gian, chỉ mong mau mau hoàn thành công việc. Cũng chỉ có anh, vừa tri kỷ lại ôn nhu với em...

“……”

Mạnh Vân thật sự phi thường muốn phản bác anh, nhưng là đào hết cõi lòng cũng đều tìm không thấy từ ngữ để nói.

Lục Dã tuy rằng ngữ khí không đứng đắn, nhưng mà quả thật đều không sai, Mạnh Vân may mắn mới gặp được anh, là một bác sĩ chuyên môn tốt, kiên nhẫn lại tinh tế, giúp cô giảm bớt không ít đau đớn.

Lúc Mạnh Vân tìm kiếm tìm ngôn từ, Lục Dã đã mài xong chiếc răng sâu , bắt đầu tiến hành trám răng cho cô.

Đôi mắt anh cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào vị trí cái nhíp của mìnhthanh âm bởi vì đeo khẩu trang mà hàm hàm hồ hồ cũng không dừng lại, “Con gái của anh gần đây như thế nào? Có lại không vui nữa hay không?”

“……”

“Xem ra là không có, rất tốt, thứ sáu anh có thể đến thăm con bé chứ?”

Mạnh Vân miệng hơi hơi giương, không dám nói lời nào sợ ảnh hưởng đến động tác của a.

“Ây da, cô giáo Mạnh như thế là không nguyện ý cho anh đi thăm rồi… Không sao, không việc gì, cô giáo Mạnh cũng có thể vui vẻ mà thay thế cho con gái của anh đến buổi hẹn a?”

HẾT CHƯƠNG 11.

2 nhận xét:

  1. Iu chít Lục Dã nha.
    Cám ơn mèo lười nha 😘😘😘

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn Mèo lười nhiều nhé <3. Quá nhanh, quá nguy hiểm ^^

    Trả lờiXóa