Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (9)

Tin yêu thương cho bạn đọc yêu dấu nhà Mèo ❤
Để hỗ trợ tối đa cho cả nhà dễ dàng nhảy hố hơn vì thế mình cập nhật thêm link wattpad của mình nên mọi người có thể chọn nơi làm tổ tuỳ thích nhé ^^
Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK
Nhớ follow mình để không bị lạc nhà nhé 😘😘

CHƯƠNG 9 :

Chờ đến khi xác định Mạnh Vân đã không còn cảm giác, anh mới khàn khàn giọng nói: “.......Chỉ sợ những cái răng bên cạnh cũng có khả năng bị ảnh hưởng, cuối tuần lại đến một lần đi, anh giúp em kiểm tra toàn diện răng tiện thể chăm sóc qua một lần.”

Mạnh Vân vốn dĩ cho rằng trị liệu đã kết thúc, nghe anh vừa nói như vậy, lại có điểm sợ hãi lên, “Răng khác cũng phải kiểm tra sao? Sẽ không phải là xảy ra vấn đề gì chứ?”

Lục Dã liếc mắt nhìn cô một cái, “Đương nhiên.”

“A? Là làm sao?”

“Lúc hôn khẳng định có vấn đề.” Anh nở nụ cười, “Răng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác khi hôn nha.”

Giờ khắc này, Mạnh Vân đột nhiên vô cùng hối hận.

Khi không lại chạy mua thuốc cho anh làm cái gì? Mặc kệ để anh phát sốt đến cháy đen có phải tốt hơn không!

Chờ tái khám xong cho Mạnh Vân, các bác sĩ ở bàn khám bệnh bên cạnh cũng gần như đã tan ca gần hết.

Lục Dã nhìn thoáng qua đồng hồ, hướng về phía Mạnh Vân gật gật đầu, “Đi thôi.”

“A?” Mạnh Vân không kịp phản ứng lại.

Lục Dã dừng bước chân quay đầu lại nhìn cô một cái, “Em đi thanh toán đi, sau đó ở bên kia chờ anh một lát, anh thay quần áo xong lập tức quay lại.”

Mạnh Vân vốn định buột miệng thốt ra “Vì cái gì phải đợi anh”, nhưng là tưởng tượng đến anh vẫn đang là một thân bệnh hoạn, suy cho cùng cảm thấy có điểm đáng thương, vẫn là nên nhường nhịn anh mà đem lời nói nuốt trở vào.

Lúc Lục Dã ra tới, Mạnh Vân đã chán đến chết mà dựa vào tường nghịch điện thoại.

Anh nhìn bộ dáng nhấp môi cụp mi rũ mắt của cô, nặng nề mà cười một tiếng, đi đến bên cạnh, “Thật sự là đang đợi anh sao? Em thật ngoan.”

Mạnh Vân: “……”

Lục Dã từ trong túi lấy ra một cái băng hạ sốt, tư thế thoải mái linh hoạt mà xé ra sau đó tự dán vào trán của mình, đối mặt với hình ảnh của Mạnh Vân phản chiếu trong gương mà hất tóc.

“Sao lại ngây người ra như thế ? Có phải cảm thấy Lục Dã anh đây mặc dù đang mang bệnh nhưng vẫn là đẹp trai không thể cưỡng lại được?”

Mạnh Vân vừa định mắng anh một câu không biết xấu hổ, di động trên tay cô đột nhiên rung lên.

Nhìn thoáng qua màn hình, là cô giáo Trương gọi đến.

“Cô giáo Trương? Đã trễ thế này có chuyện gì sao?”

Ngữ khí của cô giáo Trương phi thường sốt ruột, “Mạnh Vân, cô đang ở đâu? Có tiện đi trường học một chuyến không?”

“Được, được……”

“Mẹ của Ngô Giai Giai gọi điện cho tôi, nói không thấy Ngô Giai Giai đâu! Con bé không biết như thế nào lại biến mất ở cổng trường học!”

Sắc mặt Mạnh Vân lập tức nghiêm túc lên, vội vàng đáp ứng, cúp điện thoại xong lập tức chạy đi.

Lục Dã ngạc nhiên túm lấy túi của cô, “Em làm sao vậy?”

Mạnh Vân gấp đến mức muốn khóc, “Có một học sinh tìm không thấy! Chính là cô bé lần trước anh gặp ở thang máy bệnh viện, tôi phải trở về trường hỗ trợ tìm người……”

Thật ra cũng cô cũng không cần gấp bởi vì chưa chắc là có thể giúp được gì, nhưng mà dù sao cũng là học sinh của mình, cũng không nhịn được cảm giác lo lắng không thôi.

Lục Dã vỗ vỗ bả vai cô, “Em bình tĩnh lại một chút.”

Tay anh phảng phất như có ma lực, trấn an cô vài cái, Mạnh Vân vậy mà thật sự bình tĩnh lại.

Lục Dã nhìn đến biểu tình của cô liền biết cô đã ổn định trở lại, liền mang theo cô bước nhanh xuống lầu đi về phía bãi đỗ xe.

Mạnh Vân ngây thơ mờ mịt mà đi theo anh lên xe, mới ý thức được điểm không thích hợp, như thế nào cũng không chịu lên xe, “Hôm nay thật sự không thể ăn cơm cùng anh, tôi có việc gấp……”

Lục Dã cười nhạo một tiếng, “Em đấy, ở trong lòng em, anh là thùng cơm sao?”

“Nhưng……”

Không để cô nói tiếp, anh duỗi tay một tay đem người đẩy vào ghế phụ, lại thay cô thắt dây an toàn.

Dù trên trán có miếng băng hạ sốt màu lam nhạt trông rất buồn cười , nhưng lại không ảnh hưởng gì đến diện mạo xuất chúng của Lục Dã.

Anh nhẹ nhàng mà đem xe đánh lái ra ngoài, nhanh chóng chạy trên đường phố.

“Là em nói không tìm thấy con gái của chúng ta đâu, anh đương nhiên phải cùng em đi tìm kiếm rồi.”

Vào lúc này, Mạnh Vân cũng không có tâm trạng cùng Lục Dã nói giỡn, chỉ ngồi ở ghế phụ, hai tay gắt gao mà nắm chặt lại.

Lục Dã lái xe rất ổn định, đưa mắt nhìn cô, phát hiện cô vẫn luôn cắn môi.

“Mạnh Vân, em còn chưa nói cho anh biết trường học của em ở đâu.”

Mạnh Vân “A” một tiếng, vội vàng báo địa chỉ.

Lục Dã cười cười gật đầu một cái, từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một viên kẹo, đưa nhanh vào miệng cô.

“Không được cắn môi.”

Mạnh Vân ngơ ngác mà lên tiếng, trong miệng hàm chứa vị ngọt, cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lục Dã thở dài thật sâu, “Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu, khả năng chỉ là con bé…… Hmmm…… Lẻn chạy ra ngoài chơi……”

Anh không có nhiều cơ hội tiếp xúc với trẻ con, cho nên cũng không hiểu biết, chỉ có thể vụng về an ủi cô.

Nhưng mà đối với Mạnh Vân, lời anh nói như là một thân gỗ trôi, khiến cô như người gần chết đuối mà gắt gao ôm lấy, “Thật vậy sao?”

Lục Dã khẳng định, “Thật sự.”


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***
Dù cho bạn đang 'lạc lối' ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha :(

Mạnh Vân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên không hề dấu hiệu, nhẹ giọng nói về hoàn cảnh của Ngô Giai Giai.

“Cô bé lần trước tôi mang đến bệnh viện tên là Ngô Giai Giai, con bé thực sự đặc biệt đáng yêu. Nhưng mà lại lớn lên trong một gia đình đơn thân, cũng không biết vì sao bọn trẻ con nghịch ngợm trong lớp lại biết được, luôn chế giễu con bé.”

“Nhà trẻ tư nhân không thể so sánh với công lập, địa vị giáo viên rất thấp, cũng chỉ là hời hợt bảo một câu 'chỉ là đùa giỡn thôi', chứ không thể thật sự nghiêm túc giáo dục, như vậy ngược lại sẽ làm tổn thương Ngô Giai Giailàm con bé cảm thấy không có bố là một chuyện rất đáng thương. Dưới loại tình huống này, việc giáo viên có thể làm thật sự là quá ít.”

“Người lớn đều thích nói, trẻ con thì biết cái gì đâu? Nhưng mà thật ra, trẻ con cái gì cũng đều hiểu, hơn nữa những tật xấu của người lớn đều sẽ hoàn toàn thể hiện ở trên người trẻ con.”

Mạnh Vân thanh âm mềm mại lại ôn hòa, làm người nghe xong liền sẽ sinh ra cảm giác yêu mến.

Cô như vậy không nhanh không chậm mà nói một đoạn dài, lại làm Lục Dã có chút cảm thấy…… Đau lòng nói không nên lời.

Lục Dã đánh tay lái một chút, trường học nơi Mạnh Vân làm việc đã gần ngay trước mắt.

Anh thả chậm tốc độ xe một chút, rồi vững vàng mà đem xe ngừng ở ven đường.

“Mạnh Vân, chuyện này em không làm sai. Em chỉ là giáo viên mà thôi, công việc của em là dẫn dắt bọn trẻ theo hướng phương hướng phát triển tốt, nhưng mà cũng chỉ có thể là người dẫn đường. Nếu giáo vi thật sự có thể đem những đứa trẻ dạy dỗ thành người tốt, vậy thì trên thế giới này người xấu là từ đâu ra?”

Mạnh Vân nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng, miễn cưỡng hướng về phía anh nở ra một nụ cười, nhanh nhẹn xuống xe, bước nhanh về chạy về phía trường học.

Lục Dã khóa xe, cũng nhanh chân mà đuổi theo.

Sắc trời đã dần dần mà tối sầm lại, nhưng mà trong phòng học vẫn là còn ánh sáng đèn soi rọi.

Mạnh Vân bước nhanh vào, nhìn thấy cô giáo Trương đứng ở bên cạnh một người phụ nữ, đúng là mẹ của Ngô Giai Giai lần trước cô gặp qua ở bệnh viện.

Cô giáo Trương nhìn thấy cô bước đến, vội vàng hướng cô vẫy vẫy tay, “Cô giáo Mạnh.”

Mạnh Vân đáp lại, rồi cùng mẹ Ngô Giai Giai chào hỏi, lúc này mới vội vội vàng vàng hỏi: “Sao lại thế này? Như thế nào lại không tìm thấy?”

Mẹ Ngô Giai Giai nghe xong lời này, bắt đầu thất thanh khóc rống lên. Cô giáo Trương thở dài, đem cô kéo đến một bên nhẹ giọng giải thích: “Ngô Giai Giai là vùng người bỏ chạy đi.”

“Cái gì?”

“Thời điểm tan học, tôi mang con bé giao cho phụ huynh, lúc phụ huynh bảo con bé đi thôi, Ngô Giai Giai thoạt nhìn không rất cao hứng, con bé vờ hỏi nhiều hai câu, sau đó thừa dịp người không chú ý, quay người bỏ chạy mất.”

“Đã báo cho nhà trường chưa?”

“Đã báo rồi, chú bảo vệ, còn có giáo viên ở lớp khác đều hỗ trợ đi tìm người, nhưng mà bên ngoài trường học là đường lớn, con bé chắc là chạy không xa.” Cô giáo Trương quay đầu lại liếc mắt nhìn mẹ Ngô Giai Giai một cái, “Vốn dĩ không dự định sẽ gọi cho cô, nhưng mà nghĩ đến Ngô Giai Giai ngày thường rất dính cô, liền muốn thử tìm cô tới giúp đỡ, tìm xem khả năng con bé chạy đi nơi đâu.”

Mạnh Vân gật gật đầu, cắn ngón tay, đi đến bên cạnh cố gắng nhớ lại.

Hôm nay Ngô Giai Giai vẫn bình thường, cũng không có điểm gì khác biệt, lúc cô đi cũng không cảm thấy con bé có cái gì không vui.

Quan trọng nhất chính là, Ngô Giai Giai bình thường là một đứa bé vô cùng vâng lời, cũng không phải kiểu có thể tùy hứng mà chạy loạn mà khiến cho giáo viên lo lắng không yên.

Cô giáo Trương vẫn luôn cầm di động liên hệ khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được tin tức, Mạnh Vân gấp đến độ rối như tơ vò, vẫn là quyết định chính mình cũng đi ra ngoài tìm thử xem.

Mới đến cửa hành lang, liền nhìn thấy một Lục Dã bộ dáng phong trần mệt mỏi mà đi vào, trên áo khoác đều là nước, trên trán vẫn còn miếng dán hạ sốt buồn cười kia.

Mạnh Vân sửng sốt, “Bên ngoài trời mưa sao?”

Lục Dã gật gật đầu, đem áo khoác cởi ra cầm trên tay, cúi đầu hỏi cô: “Phòng an ninh ở đây, sau khi tan học liền không còn ai sao?”

“Không phải, ngày thường cũng sẽ có người, nhưng là chú bảo vệ chắc là đã đi ra ngoài tìm người……”

“Vậy, nơi đó có thể xem camera an ninh không?”

“A?” Mạnh Vân nhìn thoáng qua vẻ mặt của anh, đột nhiên lĩnh ngộ, lập tức nghiêm túc lên.

Trẻ con thương suy nghĩ rất là đơn giản, đặc biệt là loại trẻ con đơn thuần như Ngô Giai Giai , con bé sẽ trốn ở bên cạnh trường học, khẳng định chạy không xa, nói không chừng cũng chỉ là nhất thời hành động —— dưới loại tình huống này, bọn họ liền lập tức đi đến phòng điều khiển.

Nói không chừng thừa dịp trong khoảng thời gian bảo vệ đi ra ngoài tìm người, con bé đã lẻn vào đây mà trốn.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***
Dù cho bạn đang 'lạc lối' ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha :(


Nhà trẻ là tư nhân xây, sân trường so với trường học bình thường còn lớn hơn, phương tiện cũng đều đầy đủ, không chừng con bé đã trốn vào một góc xó xỉnh nào đó.

Mạnh Vân gật gật đầu, cùng Lục Dã về hướng phòng an ninh.

Phòng điều khiển nằm ở vị trí khá xa, từ nơi bọn họ đi qua phải đi qua một khoảng đất trống, tuy rằng chỉ vài chục bước, nhưng là hiện tại bên ngoài trời đang mưa khá lớn, đi hơn nửa đường cả người đều gần như bị thấm ướt.

Mạnh Vân bất chấp liều một phen, dậm dậm chân tính toán chuẩn bị lao ra bên ngoài, liền bị Lục Dã ôm trở về.

“Em cũng muốn bị bệnh sao?” Ngữ khí của anh có điểm nghiêm túc, “Đã lớn như vậy rồi, dù sao cũng phải chăm sóc bản thân chứ.”

Nói xong, anh đem áo khoác của mình khoác lên trên người cô, mang cô từ đầu tới chân chặt chẽ bao lấy, đến mũ áo cũng trùm lên.

Sau đó anh trực tiếp bế cô lên, đem cơ thể nhỏ xinh của Mạnh Vân mà ôm trong lòng ngực, bước nhanh chạy đi ra ngoài.

Lục Dã cao to, bước chân cũng lớn, đi nhanh vài bước liền chạy đến phía đối diện.

Mạnh Vân từ trên người trên người anh đứng xuống, nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”, nhìn thấy tóc có nước, lại lo lắng mà nói thêm một câu, “Phòng vệ sinh có nước ấm cùng khăn giấy, anh đi đến đó rửa lại đi, một lát tôi mang dù cho anh.”

Lục Dã cười đáp “Được”, nhưng vẫn đi theo cô đến phòng điều khiển.

Phòng điều khiển cũng không phải vẫn luôn có người, ngày thường đều là khóa cửa, chìa khóa sẽ được bảo vệ giữ lấy, nhưng mà hôm nay chắc là vì để xác định Ngô Giai Giai có phải đã rời khỏi trường học hay không, nên có người đã ghé qua xem, cửa vẫn để mở, có thể do bảo vệ vội vã đi tìm người, không kịp khóa lại.

Mạnh Vân nhẹ nhàng uốn éo, đẩy cửa đi vào phòng.

Lục Dã vì sợ không tiện nên cũng không có đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài hành lang chờ cô.

Miếng dán hạ sốt đã không còn dính, anh lấy xuống rồi đưa tay thử lại nhiệt độ của mình, sờ soạng vào trong túi lấy ra một miếng khác dán lên.

Mạnh Vân kiểm tra hơn nửa giờ, trong lúc này hẳn là cũng đã liên hệ với cô giáo Trương, nên cô giáo Trương liền mang theo phụ huynh cùng nhau lại đây hỗ trợ tìm kiếm.

Bên ngoài mưa rơi càng lúc càng lớn.

HẾT CHƯƠNG 9.

4 nhận xét:

  1. Thanks Mèo lười chăm chỉ Anna nha. Hôm nào cũng có 1 chương để đọc.
    Thích thật 🥰🥰🥰

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. edit xong đọc được mấy lời này vui vẻ hẳn ra có khi tinh thần phấn chấn dịch đc thêm 1 lèo ^^

      Xóa
  2. Cám ơn Mèo nhaaaa. Anh nam chính cứ cái kiểu này rồi chị cũng sa lưới sớm thôi hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. vậy mà chị mãi chẳng chịu sa, có mỗi bọn mình vậy mà lại sa vào anh ngay từ văn án :))))

      Xóa