Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (6)

CHƯƠNG 6:

“Thời điểm mỗi năm trường học tổ chức hoạt động chơi xuân chính là cơn ác mộng của các chủ nhiệm lớp như chúng ta —— vào hoạt động năm trước, có một đứa nhỏ đi lạc ở vườn bách thú, các cô phó chủ nhiệm lớp đi tìm mất hai giờ mới tìm thấy. Kết quả đứa nhỏ kia vẫn luôn khóc đòi về nhà, nước mắt như mưa liên tiếp chảy lại không nói rõ sự tình, mẹ của bé liền chạy tới trường học mang người phó chủ nhiệm lớp kia mắng đến máu chó phun đầy đầu.”

Xong lại cười nhạo một tiếng, “Vốn là bộ phận liên quan cũng không tính là phạm sai lầm, bởi vì đứa nhỏ kia chính mình không nghe lời lén lút chạy mất, vậy mà cuối cùng giáo viên vẫn phải ấn đầu xin lỗi, nghe nói sau này khi người giáo viên kia đi rồi, liền trực tiếp đổi nghề. Trong trường học tư nhân chuyện kỳ quái gì  cũng đều có, cô giáo Mạnh, cô cũng bớt kì vọng một chút a.”

Mạnh Vân nghe mà líu lưỡi, nỗi lòng phập phồng một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.

Chuyện này làm áp lực của cô càng thêm lớn, từ dưới xe bắt đầu liền hận mình không thể có hơn mười đôi mắt, đem mỗi đứa nhỏ đều nhìn chằm chằm đến gắt gao.

Khi đến nơi, Thủy Tộc Quán tự do tham quan, tiết mục cá heo biển biểu diễn cũng có thể tự do thưởng thức.

Một ngày chơi xuân bởi vì Mạnh Vân khẩn trương mà tức khắc trở nên dài hơn.

Thật vất vả đợi tới lúc kết thúc, chỉ cần đem các bạn nhỏ đưa trở về trường học liền tính là hoàn thành công việc, vạn nhất vẫn là không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.

Lớp học của Mạnh Vân có một bé gái thời điểm đi xuống cầu thang không chú ý, trượt chân té ngã.

Đứa nhỏ ngồi dưới đất sửng sốt trong chốc lát, chớp chớp mắt liền khóc lên.

Mạnh Vân phía sau bị doạ cho hoảng sợ, vội vàng đi lên đem đứa nhỏ nâng dậy, “Ngô Giai Giai, con không sao chứ?”

Ngô Giai Giai đã khóc đến nói không ra lời, thoạt nhìn là rất nghiêm trọng.

Cô giáo Trương thay cô kiểm tra một chút, “Không có chuyện gì lớn, bất quá vẫn là đưa bé đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, tránh xảy ra chuyện phiền toái.” Cô đè thấp thanh âm, “Ngô Giai Giai chính là đứa nhỏ lúc trước tôi đã nói với cô, ở lớp học, khụ, hay bị bọn trẻ nghịch ngợm khi dễ, bất quá đứa nhỏ này thực ngoan, phụ huynh cũng đều tương đối hiểu lý lẽ. Cô trên đường dỗ dành một chút, cơ bản không có việc gì.”

Mạnh Vân liếc mắt một cái cảm kích mà nhìn cô giáo Trương, gật gật đầu, mang theo Ngô Giai Giai kêu taxi đi bệnh viện.

Ngô Giai Giai lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn cùng các bé ở lớp chồi khá giống nhau, Mạnh Vân không dám để bé tự đi đường, ôm lên cũng không tốn nhiều sức lực.

Thanh toán tiền xe, cô mang theo Ngô Giai Giai vào thang máy.
Lần này thang máy vắng vẻ, bên trong cơ hồ không người, cô liền nhỏ giọng mà cùng Ngô Giai Giai nói chuyện phiếm.
“Con có còn đau không?”

Thanh âm của đứa nhỏ có chút yếu ớt, “Còn có một chút ạ.”

“Ngoan, chúng ta để bác sĩ xem xong liền sẽ không có việc gì nữa……”

Thời điểm thang máy chạy đến lầu bốn, bên ngoài một đoàn người đi vào, đi đầu chính là Lục Dã một thân mặc áo blouse trắng.

Lục Dã vốn đang cùng đồng nghiệp trò chuyện, vừa nhấc mắt liền sửng sốt một chút, “Mạnh Vân? Thật khéo lại gặp……”

Thanh âm của anh đột nhiên im bặt, ánh mắt ngưng  trên gu mặt Ngô Giai Giai một lát.

Một hồi lâu, anh mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Mạnh Vân, trong thanh âm tựa hồ mang theo kinh ngạc cùng vui mừng.

“…… là của anh sao?”

*** Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna ***

Mạnh Vân ôm Ngô Giai Giai trong ngực, ngơ ngác mà nhìn Lục Dã, nhất thời không kịp phản ứng lại câu hỏi của anh.

Chờ cô hiểu được câu hỏi của Lục Dã, mặt tức khắc 'đùng' một cái đỏ bừng, vừa tức vừa gấpbất chấp đang ở nơi công cộng đem cái hình tượng của bản thân đá ra xa.

“Lục Dã anh bị điên à!”

Mãi cho đến khi đi đến cửa phòng khám bệnh, Mạnh Vân vẫn còn chưa thể bình tĩnh lại.

Ngô Giai Giai đã không còn khóc, tò mò nhìn khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi của cô giáo, “Cô giáo Mạnh, người đang tức giận sao?”

Mạnh Vân nhiều lần hít sâu, lúc này mới mang được cảm giác mất mặt đến hộc máu kia mà ép xuống, miễn cưỡng cười nói, “Không có nha, cô không có tức giận.”

“Vậy như thế nào cô lại không nói lời nào ạ?”

Trẻ nhỏ quả nhiên là mẫn cảm nhất, cũng không dễ dàng lừa gạt.

Mạnh Vân nghĩ nghĩ, sờ sờ tóc Ngô Giai Giai.

“Là bởi vì cô vừa mới gặp được heo nha.”

Ngô Giai Giai mắt sáng rực lên, “Là cái loại chú ỉn màu hồng phấn, lại tròn tròn sao? Nhà bà của con trước kia cũng có nuôi, sau này me lại nói là vô dụng, nên đã mang đi bán……”

Thanh âm của bé lại thấp xuống.

Cũng may đã đến lượt Ngô Giai Giai kiểm tra, Mạnh Vân cũng không hỏi tiếp, chỉ là ở trong lòng cũng đã đoán ra.

Bà của bé nuôi trong nhà hẳn là chú ỉn nhỏ xinh, mà Lục Dã lại hoàn toàn chính là một con heo to đầu ngu ngốc!

Lúc này Lục Dã đang mang khẩu trang đột nhiên hắt xì một tiếng.

Người bệnh đã đi nộp phí, chỉ còn lại nữ y tá đi ngang qua, hướng về phía anh cười cười, “Bác sĩ Lục là bị cảm sao?”

“Không có, hẳn là bởi vì bạn gái đang nghĩ đến tôi.”

Lục Dã híp mắt nở nụ cười.

Chờ Lục Dã kết thúc lịch khám hôm nay, anh ở phòng thay quần áo nghĩ nghĩ, vẫn là thay xong quần áo, cầm túi vòng một vòng, đi
xuống dưới lầu nhi khoa.

Ngồi trực ở phòng khám Nhi khoa là một nữ y tá trẻ tuổi, Lục Dã chỉ từng gặp qua hai lần ở các buổi liên hoan, cũng nhớ không nổi tên, nhưng thật ra kia nữ y ta kia vừa nhìn thấy anh ăn mặc thường phục đi qua, liền kinh ngạc, “Bác sĩ Lục? Anh có chuyện gì sao?”

Lục Dã lơ đãng mà liếc mắt nhìn bảng tên ở trước ngực cô một cái, cười nói: “Tiền Trinh chào cô, quấy rầy cô rồi.”

“Không có không có, Bác sĩ Lục cần hỗ trợ chuyện gì sao?”

Bị Lục Dã nhìn chăm chú như vậy, Tiền Trinh nhịn không được mà đỏ mặt.

“Là như vầy, tôi vừa mới ở lầu một nhìn thấy một đứa nhỏ giống như không cẩn thận bị thương, điện thoại lại gọi không được, cho nên liền tới đây nhìn xem tình hình như thế nào……”

“A, không thành vấn đề gì, để tôi giúp anh kiểm tra.” Tiền Trinh mở hệ thống, “Đứa nhỏ tên gọi là gì?”

Lục Dã gãi gãi đầu, “Không biết nữa....”

“……”

“Là một bé gái, được một cô gái xinh đẹp ôm đến, cô gái kia mặc trang phục màu lam, còn mang theo một cái cặp sách nhỏ hồng nhạt. Trông bộ dáng đặc biệt đặc biệt xinh đẹp.”

Cũng may hiện tại người bệnh ở nhi khoa không phải rất nhiều, thời gian gặp được Mạnh Vân ở thang máy cũng chưa qua bao lâu, tuy rằng Lục Dã miêu tả thật sự trừu tượng, nhưng Tiền Trinh cũng đã nghĩ tới một người.

“Chắc là đứa nhỏ này đi, Ngô Giai Giai, mới vừa đi không mười phút đâu.”

Tiền Trinh nhìn lướt qua hệ thống, “Chỉ là đứa nhỏ không cẩn thận trật chân mà thôi, không có gì nguy hiểm.”

“Là vậy sao.” Lục Dã gật gật đầu, đi đến phía sau Tiền Trinh, nhìn lướt qua màn hình.

Chữ viết trên màn hình rành mạch “Ngô Giai Giai, 6 tuổi”.

Không biết vì cái gì, trong lòng Lục Dã có điểm mất mát, tinh thần có vẻ sa sút, chỉ là trên mặt vẫn duy trì ý cười lễ phép.

“Cảm ơn cô, Tiền Trinh, không có việc gì tôi liền an tâm rồi, hôm nào mời cô ăn cơm.”

Đã biết bản thân cùng Mạnh Vân không có gì ràng buộc sâu sắc, Lục Dã không tránh khỏi hơi có chút hụt hẫng.

Nhưng anh cũng biết, chính mình vừa rồi như mất trí mà lỡ miệng, nhất định đã chọc Mạnh Vân không vui, nếu không cô sẽ không có loại biểu tình như vậy mà bỏ đi.

Lần đầu tiên Lục Dã theo đuổi con gái, không hề có kinh nghiệm, mọi chuyện đều đặc biệt muốn thể hiện tốt nhất, vậy mà lại phát hiện chính mình dường như quá dũng mãnh rồi.

Không lẽ…… Mạnh Vân vẫn như vậy ấn tượng với kiểu nam nhân như Ngụy Tống Từ sao?

*** Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna ***

Thời điểm Mạnh Vân vừa mới mang Ngô Giai Giai tới bệnh viện cũng đã liên hệ phụ huynh của bé, hiện tại sau khi khám xong xác định không có việc gì, cô tính toán mang theo Ngô Giai Giai trở về trường học, kết quả phụ huynh đã đuổi tới bệnh viện tới.

Ngô Giai Giai sớm đã không còn khóc náo loạn, đảo mắt liền đã quên mất cảm giác đau khi té ngã, nhảy nhót chạy tới nhào vào trong lòng ngực của mẹ gọi một tiếng, “Mẹ!”

Mạnh Vân chạy ở phía sau lo lắng cho bé, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một diện mạo nữ nhân ôn nhu, vẻ mặt đầy lo lắng mà ôm Ngô Giai Giai vào lòng.

Xác định đứa nhỏ không có việc gì, nữ nhân kia hướng về phía Mạnh Vân cười cười, “Cô hẳn chính là cô giáo Mạnh rồi, chào cô, tôi là mẹ của Ngô Giai Giai, cụ thể sự tình cô giáo Trương đã thông báo đến tôi. Là đứa nhỏ không hiểu chuyện, làm phiền đến cô rồi. Tôi có thể mời cô giáo ăn một bữa cơm chứ? Bằng không tôi cũng không biết như thế nào cảm ơn cô.”

Mạnh Vân vội vàng vẫy vẫy tay, “Không có việc gì, đây cũng là thuộc bổn phận của tôi, Giai Giai ngày thường rất ngoan, lần này cũng chỉ là ngoài ý muốn, trở về phụ huynh cũng có thể an ủi cô bé một chút, hẳn là đã bị doạ cho hoảng sợ rồi.”

Nói xong, cô cười sờ sờ tóc Ngô Giai Giai, “Vậy thì bạn học Giai Giai, hẹn thứ hai gặp lại?”

*** Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna ***

Tiễn xong phụ huynh cùng đứa nhỏ, Mạnh Vân thở dài một hơi rất là nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua thời gian, đã sớm qua thời gian tan học, về nhà nấu cơm thì quá muộn, cô liền tính toán đi ra ngoài ăn một bữa, rồi mang điểm ăn ngon đi thăm Quý Hiểu Thích.

Nào biết vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy Lục Dã một thân thường phục đứng ở bậc thang, cũng không biết đã đứng bao lâu.

Lục Dã biết cô đã nhìn thấy mình, nở nụ cười, hướng về phía cô chào hỏi, “Mạnh Vân.”

Mạnh Vân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cái gì cũng chưa nói, liền xoay người bỏ đi.

Lục Dã sớm đã đoán trước được như vậy, nhún vai, không nhanh không chậm mà đi theo phía sau cô.

“Buổi tối anh mời em ăn cơm được không?”

“……”

“Này em?”

“……”

“Cô bé đáng yêu vừa rồi học sinh của em sao? Lớn lên thực sự đáng yêu a.”

“……”

“Em đã tìm được công việc ổn định chưa?”

“……”

“Thật xin lỗi mà, vừa nãy là anh nói bậy, em đừng tức giận nữa, có được không?”

“……”

Mạnh Vân bị anh ồn ào đến đau đầu, dậm dậm chân, đứng bất động tại chỗ, cách vài giây mới xoay người, hơi có chút bất đắc dĩ, “Anh……”

Lời còn chưa dứt, di động của cô đột nhiên reo lên.

Mạnh Vân nhìn thoáng qua tên trên màn hình, do dự mà chần chừ một chút.

Lục Dã yên lặng mà lui lại sau mấy bước, hoàn hảo trả lại không gian riêng, yên lặng mà nhìn cô.

Mạnh Vân do dự một hồi lâu, lúc này mới hít sâu một hơi, bắt náy, “Bác gái.”

“Vân Vân a, con đang bận sao?”

“Dạ không có, đã tan tầm rồi ạ.”

Người phụ nữ trung niên ôn nhu hướng điện thoại mà nở nụ cười, “Đã tìm được công việc tốt rồi sao? Vân Vân giỏi quá, đã nói cho cha mẹ con hay tin chưa?”

Mạnh Vân mím môi, cúi đầu.

Thời điểm cấp 2, ba mẹ cô liền mang theo em trai đi thành phố khác phát triển, để cô lại quê nhà —— không tính là nông thôn, nhưng cũng chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi.

Chị gái của cha Mạnh Vân không có con, chủ động muốn chăn sóc Mạnh Vân, cô từ cấp 2 bắt đầu đến sống cùng gia đình bác gái.

Đến khi lên cấp 3, Mạnh Vân đã bắt đầu luôn miệng gọi “Bác gái”, “Dượng cả”, xét về quan hệ, so sánh cha mẹ ruột một năm mới gặp một lần cùng bác gái và dượng cả mỗi ngày chung sống cùng nhau thì quả thực vô cùng khác biệt, lúc cô xuất ngoại cần tiền học cũng đều là bác gái chu cấp, mà cha mẹ cô lại hoàn toàn coi như không biết.

“…… Vẫn chưa nói ạ.”

Bác gái thở dài, “Vẫn là nên thông báo cho cha mẹ con một chút, bằng không bọn họ sẽ lo lắng.”

Mạnh Vân bởi vì không muốn bác gái thương tâm, dù cho trong lòng không đồng ý nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà đáp ứng, “Dạ, con đã biết ạ.”

HẾT CHƯƠNG 6.

2 nhận xét: