Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (15)

CHƯƠNG 15:

Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Mạnh Vân chỉ cảm thấy xấu hổ thay cho Quý Hiểu Thích, đưa mắt liếc nhìn Lục Dã một cái, phát hiện anh vậy mà lại vô cùng ý tứ mà nhìn phía ngoài cửa sổ, làm bộ như không nghe thấy gì cả.

Cô tiến đến nói nhỏ bên tai Quý Hiểu Thích, “Tiểu Thất, trong nhà có hiện đang có khách……”

Quý Hiểu Thích lập tức giật bắn lên, “Ở đâu?! Người ở đâu?!”

Lục Dã xoay đầu lại, hướng cô lắc lắc tay, “Quý học muội, đã lâu không gặp.”

“……”

Bữa tối hai người tức khắc biến thành bữa tối ba người.

Quý Hiểu Thích ngồi ở giữa, ánh mắt giống như là radar mà đem Mạnh Vân ra soi một lượt, một lúc sau rốt cuộc đưa ra phán đoán, trầm trọng mà mở miệng hỏi: “Vân Vân, cậu như thế nào lại không nói cho mình biết là hai người rốt cuộc đã làm tới đâu rồi?!”

Một chữ “Làm” thành công khiến cho cả hai ngây người.

Mạnh Vân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô, mặt từng chút từng chút một đỏ lên, lắp bắp nói: “Không, không…… Không phải, là bởi vì ngoài ý muốn……”

Quý Hiểu Thích đầu đau kịch liệt, cau mày khẳng định, “Trách không được cậu hiện tại đều không thèm tới tìm mình, quả nhiên là……”

“Tiểu Thất……”

Lục Dã ở bên kia đã cười đến miệng không khép lại được.

Anh nghiêm túc mà hướng về phía Quý Hiểu Thích nhướng mày, “Quý học muội, để anh nói cho em biết, đến lúc kết hôn sẽ miễn luôn tiền mừng cho em, còn bây giờ, nào, thêm WeChat cùng anh, duy trì liên hệ ha.”

“Liên hệ cái gì?”

“Chờ anh đuổi theo Mạnh Vân thành công, lập tức liên hệ em mời em bữa cơm, em chính là Hồng Nương* của bọn anh!”

“……”

(*) người mai mối ý, mà Mèo để nguyên nghĩa nghe cho nó sang :v

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3


Sau khi Lục Dã ra về, Quý Hiểu Thích quyết định ở lại cùng Mạnh Vân một đêm, muốn cùng cô tỉ tê tâm sự.

Chờ đến lúc hai người yên ổn tắt đèn nằm lên giường, Quý Hiểu Thích đã nghẹn một bụng tò mò.

“Nói ! Cậu cùng Lục Dã phát triển đến bước nào rồi? Anh ta như thế nào đến nhà cũng tới luôn rồi? Lục Dã là theo đuổi cậu như thế nào? Hay là bởi vì cậu ngượng ngùng cự tuyệt nên mới anh ta mới mượn gió đẩy thuyền?……”

Mạnh Vân bị cô hỏi đến dở khóc dở cười, ôn nhu nói: “Cậu hỏi từng câu một thôi không được sao.”

Quý Hiểu Thích thở dài, “Kỳ thật mình đang nghĩ đến một khả năng —— là cậu đã thích Lục Dã rồi. Vân Vân, cậu không phải là loại người sẽ tùy tiện cho đàn ông vào nhà, cậu đã thích Lục Dã phải không?”

Mạnh Vân bị cô hỏi đến mức ngẩn ra, lập tức nói không ra lời.

Trong một khoảng trời đêm, chỉ có âm thanh ngoài cửa sổ truyền vào, là thanh âm độc nhất thuộc về ban đêm, là tiếng gió hoà cùng tiếng lá cây cọ xát ‘ sàn sạt ’, là vách bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến những tiếng trò chuyện nho nhỏ, còn có tiếng động tại các quán nhỏ ở cuối tiểu khu.

Mạnh Vân ngốc nghếch ở nước ngoài vài năm đều không thể nghe thấy những thanh âm như vậy, chỉ cần đêm đến, thành phố nơi cô sống an tĩnh đến đáng sợ.

Đây là thanh âm độc nhất thuộc về thành phố này.

Giọng nói của Quý Hiểu Thích thực rõ ràng mà truyền đến bên tai.

“Vân Vân, cậu thật sự đã quên Ngụy Tống Từ sao? Là bởi vì thích Lục Dã, nên mới cho phép anh ta cơ hội theo đuổi cậu sao?”

Mạnh Vân suy nghĩ thực lâu, sau đó nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng.

“Mình thật sự hoàn toàn không còn thích Ngụy Tống Từ…… Đến nỗi có phải thích Lục Dã hay không ……” Cô mím môi, do dự như là đang tự hỏi lại chính bản thân mình, “Mình hiện tại còn không biết.”

Mạnh Vân cảm thấy chính mình không phải là người dễ dàng để người khác tiếp cận.

Nhưng mà cô lại cho phép Lục Dã từng chút từng chút mà tới gần mình, cho phép anh lắc lư trước mặt, ngốc nghếch mà săn sóc, 
cho phép anh ngày một đến gần để hàn gắn vết thương lòng trong cô hơn.

Quý Hiểu Thích còn rất kinh ngạc, tuy nhiên nghe xong câu trả lời, cũng không nói thêm gì, chỉ là cảm thán một câu, “Nếu thời điểm đại học Lục Dã chịu nói ra thì thật tốt a.”

Ít nhất Mạnh Vân sẽ không vất vả như vậy.

Quý Hiểu Thích không muốn nghĩ đến quá trình đốt cháy giai đoạn của hai người, trầm mặc một lát liền đổi chủ đề, “Mình thất tình a~~, cậu mau an ủi người ta một chút đi. Thật là, cậu chính là nữ nhân nhẫn tâm có tình yêu mới liền không cần người xưa cũ !!”

Mạnh Vân trở mình, ôm lấy cánh tay của cô, “Làm sao vậy? Mình còn chưa biết cậu đã có bạn trai, vậy mà khi biết liền nhận được tin thất tình? Lần gặp mặt trước của bọn mình mới qua chưa bao lâu nha, tốc độ này của cậu cũng quá là nguy hiểm rồi……”

Quý Hiểu Thích rầm rì trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đem sự việc nói ra.

Cô vốn dĩ chính là tới tìm Mạnh Vân để kể lể, nếu không phải bị Lục Dã phá đám, thì đã sớm kể xong một chuyện tình lâm ly bi đát rồi.

“…… Cho nên, cậu đi tìm anh ta? Đối tượng 'tình ảo' kia của cậu?”

Mạnh Vân có chút khó có thể tin.

Cô nhát gan như vậysự kiện theo đuổi Ngụy Tống Từ xem như là đã lấy hết can đảm trong cuộc đời ra mà trải nghiệm, thật sự là khó có thể tưởng tượng Quý Hiểu Thích vậy mà sẽ đi tìm bạn trai trên mạng, đã vậy còn đuổi tới hiện thực.

Quý Hiểu Thích khó được có lúc cũng biết ngượng ngùng, “Cũng không phải…… Không phải vừa lúc ở cùng thành phố sao, mình nghĩ, dù sao cũng sát cánh chơi cùng nhau…… đến vài tuần ở trong game rồi, gặp một lần cũng không sao.”

“Chỉ mới vài tuần?”

“Ai nha, cái này không quan trọng! Lúc mới vừa quen biết anh ta, mình kỳ thật liền có một loại cảm giác, người này chính là chân mệnh thiên tử của mình!”

Mạnh Vân quả thực bị cô chọc cười, nhẹ nhàng mà cười một tiếng, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, anh ta mời mình đi ăn cơm, gặp mặt trực tiếp từ chối mình, nói tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương.”

“……”

Ngữ khí Quý Hiểu Thích trước sau như một mà khoa trương, làm người không nghe ra liệu có phải thật sự thương tâm hay không.

Nhưng mà Mạnh Vân đã cùng cô ở chung bốn năm, tự nhiên sẽ phi thường hiểu rõ, duỗi tay ôm eo cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng.

Quý Hiểu Thích trong thanh âm mang theo ý cười, “Vẫn chỉ có Vân Vân ôn nhu với mình, mình chẳng thèm luyến tiếc đến nam nhân thúi a.”

Chỉ có âm cuối lộ ra một chút nức nở.

Trong bóng đêm dịu dàng, hai người gắt gao mà ôm ở lấy nhau.


Quý Hiểu Thích ở lại nhà Mạnh Vân cả một đêm, thời điểm Mạnh Vân buổi sáng đi làm, cô còn ở trên giường ngủ.

Mạnh Vân cười cười, tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, vội vàng đi lên chuyến tàu điện ngầm sớm mà đi đến trường học.

Chờ đến lúc cô bước vào lớp học, liền thấy mẹ Ngô Giai Giai đang ở cửa phòng học mà chờ cô.

Mạnh Vân nhìn thấy cô liền cười, “ Mẹ Giai Giai, xin chào.”

Mẹ Ngô Giai Giai một thân váy dài màu trắng, thoạt nhìn dịu dàng lại rất có khí chất, cô đi đến trước mặt Mạnh Vân, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua thật là cảm ơn cô giáo Mạnh. Lúc đó bởi vì có con bé nên không tiện hỏi, cho nên hôm nay đến đây, muốn hỏi số tài khoản của cô giáo Mạnh ……”

Mạnh Vân vẫy vẫy tay, “Không cần khách khí.”

“Sao lại như vậy được, suy cho cùng là đã chiếm dụng thời gian riêng của giáo viên, không thể không đáp lễ được.” 

Khuôn mặt mẹ Giai Giai lộ vẻ khó xử, tựa hồ đối với lời nói ra này cảm thấy có chút xấu hổ, “Ngày hôm qua Giai Giai cũng không làm loạn, vẫn là muốn cảm ơn cô. Chuyện này xảy ra cũng đã vài lần, mỗi lần tôi về nhà, con bé liền khóc nháo cả đêm, khăng khăng muốn đi gặp ba ba…… Ai.”

Mạnh Vân mím môi, không nói gì.

Cô liếc mắt nhìn vào lớp một cái, thấy Ngô Giai Giai đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ chơi xếp gỗ, trên mặt treo nụ cười.

Mạnh Vân kỳ thật là có điểm hâm mộ Ngô Giai Giai, ít nhất cô bé còn có một người mẹ yêu thương mình như vậy.

“Thật sự không sao, ngày hôm qua cũng là có thêm bạn của tôi giúp đỡ nên không vất vả, mẹ Giai Giai, cô thật sự không cần quá khách khí.”

Mạnh Vân cười cười, hướng về phía cô phất phất tay, xoay người vào lớp.

Mẹ Ngô Giai Giai đứng tại chỗ trong chốc lát, lúc này mới chuẩn bị xoay người rời đi.

Chỉ là trong nháy mắt này, lớp học liền xảy ra chuyện.

Mẹ Ngô Giai Giai thậm chí còn không chưa bước ra đi vài bước, liền nghe được Mạnh Vân quát một tiếng chói tai, ngay sau đó, tiếng khóc Ngô Giai Giai liền truyền ra tới.
“Mẹ ơi!”

Trong nháy mắt Mạnh Vân liền thấy Ngô Giai Giai đã từ trên băng ghế nhỏ té xuống đất.

Thấy cô bé như vậy, mấy bạn học nam sinh  phía sau cùng nhau cười vang lên.

Mạnh Vân là lần đầu tiên mặt đối mặt mà nhìn thấy Ngô Giai Giai bị khi dễ, cả người đều có điểm ngây ngẩn, nghe được tiếng cười mới hồi phục tinh thần lại, lập tức chạy đến bên cạnh cô bé nhỏ, thanh âm run rẩy mà quát chói tai: “Trần Hi! Các con đã làm gì?!”

Ngô Giai Giai đã mếu máo, bắt đầu khóc rống lên.

Mẹ Giai Giai nhanh như gió mà vọt tiến vào, nhìn thấy Ngô Giai Giai ngồi dưới đất khóc, hét lên một tiếng: “Giai Giai!”

Cũng không có bắt đầu chính thức vào giờ học, trước tiên Mạnh Vân mang theo bốn năm bạn học nam sinh vào văn phòng.

Hôm nay cô giáo Trương cũng ở đây, nhưng là cũng không phải chính mắt cô nhìn thấy sự việc, cho nên vẫn phải là Mạnh Vân tới giải thích một chút.

So với Mạnh Vân, mấy bạn học nam sinh kia vẫn là rất sợ cô giáo Trương hơn, nhìn thấy cô liền cúi thấp đầu xuống, chỉ có bạn nhỏ tên gọi Trần Hi kia thực khinh thường mà bĩu môi.

Cô giáo Trương xem tình huống này xong biểu tình liền thay đổi, đem Mạnh Vân gọi qua một bên nói nhỏ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Vân đem sự việc nói một chút, dừng một chút, “…… Giai Giai lúc ấy ngồi ở trên ghế nhỏ, không cao lắm, ngã xuống hẳn là không có bị thương, chắc có lẽ là bị cậu bạn kia doạ sợ rồi, trước tiên cho phụ huynh mang con bé về nhà đã.”

Cô giáo Trương hiểu rõ gật gật đầu, “Cũng không phải lần đầu tiên.”

Mạnh Vân đến bây giờ tay vẫn còn không tự giác mà run rẩy.

Giáo dục mầm non là chuyên ngành cô ưu tiên lựa chọn khi định hướng nghề nghiệpcô vẫn luôn mặc sức mà tưởng tượng đến công tác trong tương lai của chính mình sẽ thật sự tốt đẹp.

Dạy học và giáo dục, bọn họ dạy dỗ trẻ em không thể chỉ xem như dạy học, mà là dẫn dắt những mầm non tương lai của đất nước.

Nghe tới chính là công việc phi thường vĩ đại.

Một đứa trẻ sau khi lớn lên sẽ biến thành cái dạng gì người, có thể là nhà khoa học, tác giả, chính trị gia, hoặc là chỉ người lao động phổ thông bình thường, cũng không phải có thể sẽ nhìn thấy liền kết quả ở quá trình phát triển của đứa trẻ, nhưng mà đứa nhỏ này dù thiện lương nhưng vẫn là nghịch ngợm, dù hăng hái nỗ lực nhưng vẫn là trầm thấp tự ti, chưa kể từ nhỏ vẫn luôn được cưng chiều. Khi cô học nghiên cứu sinh, giáo viên đã từng nói qua, công việc của bọn họ không phải là giáo dục cho một đứa trẻ trở thành người thành công, mà là giáo dục bọn trẻ hiểu thế nào là sự tử tế và tấm lòng thiện lương. 

Mạnh Vân từ nhỏ đến lớn, đừng nói khi dễ người khác, thậm chí phát sinh mâu thuẫn cãi nhau với người khác cũng rất ít khi, cho nên cậu bé làm trò khi dễ người khác trước mặt cô —— khiến cô thật sự là có chút khó có thể tiếp thu được.

Này thật khác với ước nguyện ban đầu của cô, đối với bản thân bất lực cùng tự trách không thôi.

Cô giáo Trương nhìn thấy bộ dạng này của cô, thở dài, vỗ vỗ bả vai cô, “Việc này không phải chúng ta không muốn quản, xác thật chỉ có thể xem như cãi nhau ầm ĩ, ở giữa những đứa nhỏ va va đập đập luôn là khó tránh khỏi, mỗi lần Trần Hi đều nói là không cố ý va phải Giai Giai, nếu đã như vậy thì bọn mình còn có thể làm gì được.”

Mạnh Vân cắn chặt răng, “Xem biểu tình của nó không giống vô tình đụng vào…… Vì cái gì Trần Hi luôn khi dễ Ngô Giai Giai nha?”

Hiện tại gia đình đơn thân rất thường thấy, nào đến nỗi bị xa lánh như vậy a.

“Mẹ của Trần Hi cùng mẹ Ngô Giai Giai là trước đây bạn học, nghe nói lúc trước cũng không hoà hợp.” Cô giáo Trương nhẹ giọng nói, “Ngô Giai Giai là lớp chồi mới chuyển đến, lúc ấy mẹ Trần Hi mang nó đến trường học hướng bốn phía khoe khoang một phen, mỗi ngày tan học liền chờ ở cổng trường cùng các phụ huynh nói chuyện phiếm, bàn tán chuyện gia đình của Giai Giai náo loạn đến mọi người đều biết. Đoán chừng cậu bé cũng là ở trong nhà cũng nghe thấy người lớn khua môi múa mép, cho nên chạy tới khi dễ người.”

Mạnh Vân mở to hai mắt nhìn.

Cô giáo Trương bát quái xong, liền đem Trần Hi kêu lại đây, nghiêm túc nói: “Trần Hi, con hôm nay đã làm cái gì? Ngoan ngoãn nói, cô đã nghe cô giáo Mạnh của con nói rồi!”

Trần Hi một bộ bộ dáng tiểu bá vương, “Không cẩn thận đụng phải Ngô Giai Giai một chút.”

“Là bao nhiêu không cẩn thận? Còn có thể khiến người từ ghế trên té xuống đất?”

HẾT CHƯƠNG 15.

5 nhận xét: