Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (14)

CHƯƠNG 14:

Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Cũng may là thời điểm cuối tuần, người trên tàu điện ngầm cũng không nhiều, một lớn một nhỏ song song ngồi cùng nhau, nhìn như là một đôi hoa tỷ muội.

Mạnh Vân mắt thất Ngô Giai Giai biểu tình không quá hứng thú, liền cùng con bé nói chuyện, nhưng là Giai Giai vẫn luôn không có phản ứng gì đặc biệt.

Mím môi, Mạnh Vân nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Giai Giai vì cái gì không vui nha? Là bởi vì mẹ đem Giai Giai gửi đến nơi cô giáo Mạnh sao?”

Ngô Giai Giai mếu máo, ngoan ngoãn mà trả lời: “Không phải, là bởi vì mẹ không muốn mang con đi gặp papa.”

“A……”

“Con nghe được mẹ gọi điện thoại nói hôm nay muốn đi gặp papa, con nghĩ muốn đi cùng, nhưng mẹ liền không vui, cũng không cho con ở nhà một mình.”

Thì ra chuyện là như thế này.

Trách không được hôm nay lại khác thường mà tìm cô giúp đỡ như vậy.

“Giai Giai ngày thường sẽ ở nhà một mình sao?”

“Vâng ạ, khi mẹ bận rộn, con sẽ ở nhà một mình mà làm bài tập.”

Mạnh Vân gật gật đầu, dù sao cũng là chuyện gia đình học sinh, cô cũng không có cùng con bé nói thêm cái gì.

Mang theo Ngô Giai Giai thật vất vả trở về nhà, còn chưa vào tiểu khu được bao lâu đâu, Mạnh Vân liền nghe được cô bé bên cạnh hô một tiếng: “Anh trai?”

Mạnh Vân bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại.

Mắt liền thấy Lục Dã ngồi xổm bên cạnh xe hướng về phía Ngô Giai Giai vẫy tay, “Đúng vậy! Là ta đây!”

Mạnh Vân ngơ ngác mà há to miệng, “Lục Dã, anh, sao anh lại tới đây……”

Lục Dã bước nhanh lại đây, đem Ngô Giai Giai ôm lên, hướng về phía Mạnh Vân nhướng mày, “Hôm nay đi ăn ở một cửa hàng rất ngon, nghĩ mang đến cho em dùng thử, miễn cho lúc em nghĩ đến anh không phải chỉ là lẩu nhạt nhẽo cùng mì ly Quan Đông…”

Lý do này thật là làm người dở khóc dở cười.

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Mạnh Vân nhìn anh một cái, thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Lần trước thật không nên để anh biết tôi ở nơi nào……”

Lục Dã chỉ làm bộ không nghe thấy, híp mắt cười với Ngô Giai Giai, “Tiểu Giai Giai, vẫn còn nhớ đến ta sao?”

Ngô Giai Giai gật gật đầu, “Là anh đẹp trai! Lại là bạn tốt của cô giáo Mạnh! Đương nhiên nhớ rõ ạ!”

“Thật ngoan a!”

Lục Dã ôm cô bé nhỏ quay đầu lại rồi đi hai bước, mở cửa xe, từ trong xe lấy ra hai viên keo, liền đưa tới trên tay cô bé, “Kẹo vốn là chuẩn bị cho cô giáo Mạnh của con, nhưng hôm nay con như vậy khen ta một câu đẹp trai, kẹo này liền cho con đi! Ăn kẹo của ta, chính là sẽ trở thành con gái của ta cùng cô gái Mạnh nga!”

Mạnh Vân từ xa nghe được, chỉ cảm thấy người này thật sự là cực kỳ không biết xấu hổ, trên mặt bắt đầu nóng lên.

“Lục Dã! Anh nói hươu nói vượn gì với con bé vậy!”

Lục Dã mang đồ ăn đến, Mạnh Vân cũng thể cầm chắc đồ xong lại liền đem anh đuổi đi —— đương nhiên, phần lớn nếu không phải Ngô Giai Giai vẫn luôn ôm lấy anh, cô khẳng định là sẽ không chút do dự liền đem người đuổi trở về.

Mạnh Vân tâm tư đều bày ra ở trên mặt, Lục Dã nhìn thấy liền trong lòng muốn cười, trên mặt lại là biểu tình 'Điềm đạm đáng yêu', “Vân Vân, có thể mời bạn học cũ vào nhà dùng trà không? Cùng lắm thì, ngày mai em đến nhà của anh, anh lại mời em dùng trà, xem như đáp lễ có được không?”

“……”

Mạnh Vân không muốn nói chuyện, xách theo một túi lớn đồ vật cùng cặp sách của Ngô Giai Giai, mang theo “Con chồng trước” ở phía sau lên lầu.

Lục Dã chính mình cũng không nghĩ tới, anh có thể nhanh như vậy liền may mắn đi vào nhà Mạnh Vân, may mắn này là nhờ có Ngô Giai Giai a.

Trong quá trình theo đuổi, trước khi vào nhà và sau khi vào được nhà là hai giai đoạn khác hoàn toàn a.

Nghĩ vậy, anh càng thêm đối với tiểu cô nương ở trên tay “Yêu thích không buông”, ngồi ở bên cạnh Ngô Giai Giai, ghé đầu vào cùng nhau không biết đang xem cái gì.

Mạnh Vân chuẩn bị cho hai người nước chanh, rồi lại lấy ra thức ăn của Lục Dã mang đến.

Vài món ăn toàn bộ đều là màu hồng, vừa thấy chính là dựa theo khẩu vị của cô mang tới, phía dưới còn có một cái túi chườm nước đá, bên trong là đủ loại kem cùng bánh kem nhỏ, vào thời tiết nóng bức như vậy, mắt thấy kem đều như nắng hạn gặp mưa rào.

Cô vội vàng đem kem nhét vào tủ lạnh, lúc này mới đi ra ngoài.

Ngô Giai Giai đã thực ngoan mà đem sách bài tập ra, nhưng vẫn chưa bắt đầu làm bài, cả người ghé vào trên bàn trà nhà cô mà cùng Lục Dã nói chuyện phiếm.

Lục Dã thật sự phi thường có thể làm cho người ta yêu thích, Mạnh Vân chỉ thấy qua rất nhiều một bộ dáng Ngô Giai Giai ngoan ngoan ngoãn ngoãn ôn nhu cười, lại chưa từng thấy qua con bé vui vẻ như vậy, lộ ra nụ cười giòn giã phù hợp với lứa tuổi.

Chỉ là lời nói Lục Dã làm cô thật sự là nghe không nổi.

“Giai Giai, con kêu cô giáo Mạnh là cái gì a? Không phải gọi là cô sao? Vậy con cũng không thể kêu ta là anh trai được, con phải gọi ta là chú mới được.”

“Vì cái gì ạ?”

“Còn vì cái gì được nữa, nếu con gọi ta như vậy, cô giáo Mạnh của con sẽ hướng ta mà gọi là ‘ cháu trai lớn ’, không phải sẽ ngại ngùng chết mất sao.”

Mạnh Vân không thể nhịn được nữa, bước nhanh qua, đem Lục Dã đẩy đến một bên.

“Giai Giai, con làm bài tập đi, ngày mai còn phải đi học đấy.”

Ngô Giai Giai cười đến thực vui vẻ, cũng thực mau mà gật đầu.

Trà cũng đã uống xong, anh cũng về được rồi, .” Mạnh Vân ngày thường căn bản không giỏi nói lời đuổi người, nhưng trước mặt là Lục Dã, cô liền cảm thấy giống như không có gì là không thể nói.

Có thể coi như là một loại tâm lý trên cả thân quen —— tỷ như thời điểm cô đối mặt với Quý Hiểu Thích, cũng sẽ tương đối tùy tiện như vậy……

Nếu nói như vậy, chẳng lẽ cô lại đem Lục Dã coi như 'chị em'?

Nghĩ đến khả năng như vậy, Mạnh Vân tự cười chính mình một tràn, ngữ khí cũng nhu hòa một chút, “Cảm ơn về các món ăn của anh.”

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Nhưng Lục Dã lại không để ý tới lời mời đuổi khách của cô, “Không được đâu, anh còn muốn giúp Tiểu Giai Giai của chúng ta làm bài tập, anh đã hứa với con bé rồi. Đúng không Giai Giai?”

Ngô Giai Giai ở bên cạnh điên cuồng gật đầu.

Mạnh Vân không có biện pháp, liền tùy ý hai người.

Chỉ là rốt cuộc cô mới là người được phó thác, cũng không thể làm khác đi, đi về phòng ngủ cầm lấy một quyển sách, không xa không gần mà ngồi ở trên thảm, để Giai Giai có cái gì vấn đề liền có thể hỏi cô.

Nhoáng một cái hai giờ đã trôi qua, Ngô Giai Giai buông bút, đem bài tập đã hoàn thành giao cho Mạnh Vân để cô kiểm tra, còn bản thân thì lại lấy ra kéo cùng giấy dán bên trong cặp sách nhỏ, đi đến bên cạnh Lục Dã.

“Anh Lục Dã, anh có thể cùng em làm làm bài tập thủ công không?”

“Con gọi ta là gì?”

“Chú Lục Dã.”

Lục Dã nở nụ cười, liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái, sảng khoái gật gật đầu, “Đương nhiên là được.”

Mạnh Vân cầm vở bài tập của Giai Giai, bên tai nghe hai người một lớn một nhỏ đối thoại, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy chính mình tâm cũng mềm mại không ít.

Lục Dã…… Chắc hẳn là thật là một người ôn nhu a?

Chỉ là cảm xúc thiện cảm ôn nhu này một lát liền bay nhanh mà biến mất.

Cũng không biết Ngô Giai Giai nói gì đó, đột nhiên Lục Dã lại đọc chuyện xưa cho con bé.

Lục Dã cũng thực nghe lời mà chờ cô bé lấy ra một quyển sách đưa đến bên tay, “《 Lão Trang 》? Hiện tại chương trình học nhà trẻ đã khó như vậy sao?”

Ngô Giai Giai lắc lắc đầu, “Là mẹ mua cho con, buổi tối trước khi ngủ mẹ sẽ đọc cho con nghe .”

Lục Dã cảm khái không thôi, “Mẹ Giai Giai thật đúng là người có tư tưởng triết học.” Nói xong, anh tùy tiện đọc một trang, “Bắc Minh có một loại cá, tên gọi là Côn…… A cái này, chú biết.”

Đôi mắt Ngô Giai Giai sáng lên chăm chú lắng nghe.

Mạnh Vân nghe thấy giọng điệu của anh liền cảm giác anh bắt đầu muốn nói nhảm, còn chưa kịp ngăn cản, liền nghe thấy thanh âm nho nhỏ mang ý cười của Lục Dã Lục Dã vang lên trong phòng.

“Côn to lớn, một nồi hầm không xuể.”

=)))))) chị em hay đọc thể loại truyện có H nặng một tí, thì từ 'côn' này chắc không xa lạ rồi :)))) cái này thật ra là từ đồng âm khác nghĩa thôi, chứ không phải ý anh Lục là như vậy, chỉ là người đen tối thì mở miệng dù không cố ý cũng là có ý =)))))) Hoặc quả thật trong sáng quá không hiểu thì cmt bên dưới Mèo giải nghĩa cho :))))

Lục Dã bị Mạnh Vân không chút khách khí mà đuổi ra ngoài.
Anh đứng ở cửa nhún vai, ê a một hồi lâu, mới gõ gõ cửa, cách một cánh cửa hướng về phía bên trong nói: “Em cùng Giai Giai ăn kem đi! Anh ở trong xe chờ em ha!”

Đợi trong chốc lát, lại không nghe thấy bên trong có động tĩnh, anh mới buồn cười đi xuống lầu.

Lục Dã ngồi ở trên xe một lát, lại lái xe đến quán ăn nổi danh món cay Tứ Xuyên xếp hàng mua mấy vài món ăn, sau đó mới trở lại tiểu khu nhà Mạnh Vân.

Xe còn chưa đậu, liền nhìn thấy một người phụ nữ nắm tay Ngô Giai Giai đi ra ngoài —— hẳn là chính là mẹ Ngô Giai Giai.

Lục Dã cười cười, chờ sau khi hai người một lớn một nhỏ rời khỏi, mới xách theo mấy túi đồ ăn đi tới cửa nhà Mạnh Vân, duỗi tay gõ gõ cửa.

Một hồi lâu, Mạnh Vân mới ở bên trong thật cẩn thận hỏi: “Anh như thế nào lại còn chưa đi?”

Lục Dã bị cô chọc cười, “Lại còn phải cách một cảnh cửa cùng em nói chuyện sao? Anh là nhân vật nguy hiểm như vậy a?”

Mạnh Vân do dự một chút, cũng cảm thấy có điểm ngượng ngùng, nhẹ nhàng mà kéo cửa mở ra, lộ ra mắt to phúc hậu và vô hại của cô, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh.

Lục Dã cười ha hả, “Mạnh Vân, em sao lại đáng yêu thế này a?” 

Anh lắc lắc túi thức ăn trên tay, “Cùng nhau ăn một bữa cơm sẽ không phải là không được chứ?”

***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Mạnh Vân biết hôm nay nếu không ăn một bữa cơm cùng anh là không thể tiễn người, bất quá anh đã cố ý mua đủ loại món ăn lại đây, cô cũng không thể quá tuyệt tình, liền mời Lục Dã tiến vào.

Ngô Giai Giai đã đi rồi, Mạnh Vân vừa mới dọn dẹp lại phòng khách một chút.

Lục Dã cũng không nhàn rỗi, đem hộp đóng gói toàn bộ mở ra, đặt ở trên bàn trà nhỏ, chờ Mạnh Vân hâm nóng lại món ăn giữa trưa anh mang đến, lại thêm cơm nấu cơm, hai người liền ngồi đối diện bắt đầu ăn cơm chiều.

Tuy rằng thời điểm ngồi như vậy không nói lời nào, nhưng thật ra rất có không khí ấm áp.

Lục Dã chỉ cảm thấy hôm nay Mạnh Vân lại so với trước kia đáng yêu hơn một vạn lần, nhịn không được buồn cười lên tiếng.

Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái, mím môi.

“Cái này nồi sắt hầm đại côn(*), anh còn thích không?”

(*) kéo lên coi đoạn con cá tên 'Côn to lớn' đi =)))

Lục Dã sửng sốt một chút, cười to ra tiếng, “Mạnh Vân, em thật đúng là……”

Quá đáng yêu.

Lời nói còn chưa nói xong, chuông cửa nhà Mạnh Vân lại một lần vang lên.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

Mạnh Vân chạy tới, từ mắt mèo nhìn thoáng ra bên ngoài, tức khắc sắc mặt liền trắng bệch, “Tiểu Thất tới, làm sao bây giờ?”

Lục Dã nhướng mày, “Còn làm sao bây giờ cái gì? Đương nhiên là mở cửa a!”

“……”

Mạnh Vân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Quý Hiểu Thích ngoài cửa đã bắt đầu gõ cửa, “Vân Vân? Không ở nhà sao?”

“Có!”

Mạnh Vân hạ quyết tâm, đỏ mặt duỗi tay mở cửa.

Quý Hiểu Thích không kịp đợi thấy rõ mặt người, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Mạnh Vân, kêu rên: “Vân Vân để mình ôm một lát, mình thất tình a~~!”


“……” Mạnh Vân nâng bạn tốt lên, nhẹ giọng nói, “Trước tiên cậu……”

“Làm sao bây giờ a? Trong cuộc đời mình lần đầu tiên bị cự tuyệt…… Mình không muốn sống nữa……”

HẾT CHƯƠNG 14.

2 nhận xét:

  1. Thanks mèo lười Anna nha.
    Ns đi thì phải ns lại, haizz tốc độ cưa gái của a Lục thật ... haizz, giờ tui ms hiểu cảm giác của phụ huynh nè 🤨🤨🤨

    Trả lờiXóa