Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (12)

CHƯƠNG 12:
Link wattpad >>> http://bit.ly/Meoluoianna-ANCCDK

Nói nhảm nửa ngày, Lục Dã rốt cuộc cũng đã hoàn thành trị liệu, lại viết cho cô phiếu đề nghị chụp X-quang.

“Em đi đi…… Đừng sợ, nếu thật sự có vấn đề, như vậy là có thể tìm đến để anh xem lại vài lần.

Tuy rằng chỉ là lời nói đùa giỡn, nhưng lại cảm thấy như vậy cứ như miệng quạ đen mà có ý nguyền rủa cô.

Mạnh Vân đối hàm răng chính mình lại phi thường không tự tin, sợ bị ứng nghiệm, trong ánh mắt bắt đầu bốc hỏa, “Lục Dã! Anh đừng có mà lại nói bậy!”

Lục Dã “Ừ hừ” lên tiếng.

Cô không nói nữa, cầm phiếu yêu cầu mà tức giận rời khỏi phòng khám bệnh, để lại Lục Dã yên lặng mà nhìn chằm chằm cô, thẳng cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở cửa.

Sau một lát, anh lại thấp giọng cười một tiếng, ngả tựa vào lưng ghế, tầm mắt vô thức mà nhìn chăm chú trần nhà.

“Lần này anh phải là người đến trước a……”

Nếu nói đến điều khiến Lục Dã hối hận nhất, đó chính là thời điểm đại học không dứt khoát một chút, cuối cùng lại cùng Mạnh Vân sai một ly mà đi nghìn dặm.

Anh kỳ thật so với Ngụy Tống Từ đã sớm biết đến Mạnh Vân, chỉ là lúc ấy quá trẻ tuổi, lại có chút kiêu ngạo, vẫn luôn giữ trong lòng không bày tỏ, chờ đến khi Mạnh Vân bắt đầu oanh oanh liệt liệt mà theo đuổi Ngụy Tống Từ, anh mới biết được chính mình đã bỏ lỡ thời cơ như thế nào.

Lần này ở giữa hai người không có người khác, anh tuyệt đối sẽ không để một “Ngụy Tống Từ” thứ hai chắn ngang. Phải nắm chắc cơ hội lần này.

Chỉ là lời mời của Lục Dã với cô giáo Mạnh vào thứ sáu vẫn thất bại như cũ.

Bác gái Mạnh Vân tới thăm cô.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Mạnh Vân suốt đêm dọn dẹp phòng, chuẩn bị thức ăn, đến sáng ngày thứ sáu lập tức đón taxi đến ga tàu cao tốc đón người.

Bác gái tên thật là Từ Cầm, cùng với mẹ Mạnh Vân tuổi kém không bao nhiêu, nhìn bề ngoài lại không đoán được tuổi, ôn ôn nhu nhu, làm người khác rất khó có thể sinh ác cảm.

Quan hệ trước nay của Mạnh Vân cùng bác gái tuy không phải mẹ con nhưng lại hơn hẳn tình mẫu tử.

Mạnh Vân lúc trở về nước, vốn định tại thành phố này sắp xếp ổn định một chút sẽ đi một chuyến về quê, không nghĩ tới Từ Cầm lại trước tới.

Cô có điểm ngượng ngùng, nhận lấy hành lý của Từ Cầm, nhẹ giọng nói: “Bác gái, thực xin lỗi, đáng lẽ phải là con về thăm người trước mới phải…”

Từ Cầm nở nụ cười, sờ sờ tóc cô, “Cùng bác gái nói chuyện không cần khách khí như vậy, đã biết chưa?”

Mạnh Vân cắn cắn môi, gật gật đầu.

Chỉ là nếu Từ Cầm đã đến, Mạnh Vân sẽ không thể tránh được cái đề tài kia, cô trốn không thoát, đành phải thành thành thật thật mà thừa nhận.

Từ Cầm nhìn đến mặt của Mạnh Vân, thở dài, “Vân Vân a, con cũng đừng trách mẹ của con, bà ấy lúc đó cũng là không có biện pháp…… Tóm lại vẫn là người đã sinh ra con a.”

Từ Cầm ôn nhu, vẫn luôn nghĩ đến sự thiện lương của người khác.

Mạnh Vân không trách ba mẹ mình, cũng chỉ là ở tiểu huyện thành thời điểm đó, trọng nam khinh nữ là điều hiển nhiên. Không oán trách, nhưng cũng không thể như cũ xem như không có chuyện gì.

Chính là Từ Cầm vẫn luôn hy vọng cô có thể người con hiếu thuận, cô không muốn làm Từ Cầm thất vọng, liền ở dưới cái nhìn chăm chú của bác gái mà ngoan ngoãn gọi điện thoại về nhà.

Điện thoại reo được một lúc, Mạnh Vân nhỏ giọng mà gọi một câu “Mẹ”.

Mẹ cô lại có chút không kiên nhẫn, “Không có tiền sao? Đi hỏi bác gái con đi, ta không có tiền cho con ở nước ngoài sinh hoạt đâu……”

Mạnh Vân chỉ cảm thấy xấu hổ đến muốn nhảy lầu, “Con đã về nước……”

“Vậy sao, khá tốt a.” Bà còn tưởng là chuyện gì, bên kia lại truyền đến âm thanhồn ào. Sau một trận hô to gọi nhỏ ở phía bên kia truyền qua điện thoại, mẹ Mạnh Vân mói nói một câu, “Nếu không có gì ta cúp máy trước, em trai con lại gây chuyện.”

Sau đó điện thoại đã bị cắt đứt.

Mạnh Vân cắn cắn môi, miễn cưỡng hướng về phía Từ Cầm cười cười, “Mẹ nói đã biết ạ.”

Từ Cầm hòa ái mà cười cười, “Vậy mới tốt nhất. Về sau nếu có thời gian vẫn nên đi thăm bố mẹ một chút, được không?”

“…… Vâng.”

Từ Cầm lúc này mới vừa lòng, tham quan một chút phòng ở của Mạnh Vân rồi mới rửa tay đi phòng bếp giúp cô làm cơm.

Một bữa cơm thoải mái nhưng Mạnh Vân bởi vì cuộc điện thoại lúc nãy mà vẫn luôn có chút nhấc không nổi tâm trạng, nhưng mà cũng không biểu hiện ra ngoài, Từ Cầm hỏi cái gì cô liền ngoan ngoãn trả lời, thoạt nhìn giống như là mẹ con bình thường cùng trò chuyện.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Chỉ là vào lúc nằm ngủ, bởi vì vài câu lạnh nhạt có lệ của mẹ Mạnh Vân lại khiến cô lăn qua lộn lại ngủ không được, trong chốc lát nghĩ đến khi còn nhỏ bị bỏ lại ở huyện thành, bắt lấy bác gái hỏi khi nào có thể đi tìm ba mẹ cùng em trai, trong chốc lát lại nhớ đến mẹ mình cùng dì hàng xóm trò chuyện, nói con gái vô dụng, nuôi lớn lên cũng chỉ có thể đòi lại chút tiền cưới mà thôi, cũng không quan tâm cô đang ở phòng bên cạnh, có thể nghe được rành mạch những lời nói đó.

Sau đó là hoàn toàn ngủ không được.

Mạnh Vân tay chân nhẹ nhàng mà từ trên sofa ngồi dậy, cầm áo khoác cùng di động, im lặng mà đi ra ngoài.

Nửa đêm hơn 12 giờ, trong tiểu khu kiểu cũ đã yên ắng, chỉ có số ít nhà vẫn còn sáng lên ánh đèn mờ nhạt.

Mạnh Vân nhớ đến lời nhắc nhở của chủ nhà lúc trước, có chút khẩn trương mà chà xát cánh tay, cúi đầu bước nhanh đi về hướng trạm tàu điện ngầm bên cạnh.

Nơi này là đường lớn, lúc này xe di chuyển trên đường vẫn còn rất nhiều, cô cũng không còn quá sợ hãi, liền ở ghế dài ven đường mà ngồi xuống nghỉ ngơi, chống cằm nghịch di động.

Mở ra vòng bằng hữu, bạn bè trên WeChat đều có nhiều người sống về đêm, Mạnh Vân lướt một chút, lại lướt tới bài viết Quý Hiểu Thích mới đăng 10 phút trước.

“Thành phố này khẳng khái suốt đêm quang, giống như thiếu niên không sợ năm tháng dài.”

Thật không hổ là nơi đây là đường cái, không gian thực lớn, đèn đường cũng rất sáng.

Mạnh Vân nhìn nửa ngày cũng không hiểu câu nói của Quý Hiểu Thích có ý nghĩa gì, chỉ cho cô là tùy tay mà vẽ thành thơ.

Cô do dự trong chốc lát, lại nhắn một tin cho Quý Hiểu Thích.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô trả lời.

Mạnh Vân cười cười, chỉ nghĩ bạn tốt đã ngủ, vừa định rời khỏi WeChat, liền thấy được Lục Dã nhắn tin đến.

Ảnh đại diện của Lục Dã là một màu đen huyền, mặt trên có một chữ viết tay màu trắng.

Mạnh Vân không vội xem tin nhắn, ở bên ngoài tra nghĩa chữ viết đó.

Thuốc giảm đau —— trách không được lại không biết.

Cô nhịn không được nở nụ cười, chỉ cảm thấy Lục Dã hơi có chút hài hước, click mở tin nhắn, liền nhìn thấy anh đã gửi đến vài cái sticker, sau đó kéo dài tới cuối cùng mới là mấu chốt.

“Muốn ăn tôm hùm đất không?”

Mạnh Vân nhắn một câu trả lời “Không muốn ăn tôm hùm đất”, kết quả vừa gửi đi lại cảm thấy hối hận.

Cô nhấp môi do dự trong chốc lát, lại nhắn bổ sung thêm một câu.
“Nhưng mà có thể ăn món khác.”

20 phút sau, Lục Dã đã ngừng xe ở trên đường cái trước mặt cô.

Lục Dã tiêu sái mà đóng cửa bước xuống xe, trên tay còn buồn cười mà cầm theo một lọ nước hoa, “Mau xịt đi, tránh để bị muỗi cắn chết.”

Mạnh Vân sửng sốt, “Phụt” cười ra tiếng, “Lục Dã, như vậy anh cũng nghĩ được sao?”

Lục Dã nhìn cô bất động, trực tiếp mở nắp lọ, thay cô từ trên xuống dưới phun một lần, mới đóng nắp lại, mang cô từ ghế dài kéo lên, nhét vào trong xe.

Mãi cho đến đóng cửa xe, anh mới cười mở miệng: “Trước kia em đi theo bọn anh đi ăn khuya, anh thấy em cả đêm trên đùi đều chi chít vết đỏ muỗi cắn, lại còn làm ra bộ dáng không có việc gì, thật sự đặc biệt có thể nhịn được. Anh lúc ấy liền suy nghĩ, cô nương này thực lợi hại, là nữ trung hào kiệt a!”

Mạnh Vân lại không cười, ngơ ngác mà nhìn anh một hồi lâu, yên lặng cúi đầu.

Lục Dã gãi gãi đầu, “Sao thế? Không buồn cười sao? Như thế nào lại không vui?”

“Không buồn cười, một chút đều không buồn cười…… Nhàm chán muốn chết……”

Chỉ là không ngờ, Mạnh Vân vừa nói lại vừa bắt đầu khóc nức nở.

Cô vốn dĩ không phải người dễ rơi nước mắt, tuy rằng nhát gan, nhưng lại rất kiên cường, chuyện gì đều đặc biệt có thể nhịn, bởi vì biết sẽ không ai để ý, có khóc cũng vô dụng.

Cho nên khi Lục Dã tới, cô liền cảm thấy, trong lòng ủy khuất đến muốn chết.

Lục Dã đưa ra một hộp khăn giấy, nhẹ nhàng mà đặt ở trên đùi cô.

“Đừng khóc mà.”

“Vì…… Vì cái gì a…… Còn cấm không cho người ta khóc sao?”

“Anh sẽ đau lòng...”

Lời vừa nói ra, Mạnh Vân khóc đến càng hăng say, nước mắt cũng không cần lí do mà nối nhau rơi xuống, nhưng mà một chút âm thanh cũng đều không phát ra, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.


***Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna***

Dù cho bạn đang 'lạc lối ở đâu thì hãy về nhà với mình để đọc tiếp nha <3

Lục Dã thở dài, lấy khăn giấy, nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho cô.

“Mạnh Vân, anh kể chuyện cười cho em nhé?”

“Không cần…… Không muốn nghe……”

Lục Dã bị cô làm cho nghẹn một chút, tức khắc cong cong môi, “Sẽ không phải là quê mùa mà nói lời âu yếm đâu, chính là vào lúc ở đại học, xảy ra một sự việc khá buồn cười.”

“Vậy anh nói đi……”

Mạnh Vân bị lời nói của anh hấp dẫn lực chú ý, mới khóc lại đã quên, ngơ ngác mà nhìn mặt anh, ngây ngốc mà nhìn anh thay cô lau nước mắt.

Lục Dã lau một lát, nhịn không được đưa tay mà thân mật nhéo nhéo gương mặt cô một chút, “Chính là, chẳng phải có một lần em gọi điện đến cho lão Nguỵ mà khóc sao…… Lần đó anh không cẩn thận mà nghe được.”

Mạnh Vân liền mếu máo, “Đây là chuyện cười cái quỷ gì a? Ý anh là tôi như vậy thật buồn cười sao?”

“Không phải không phải!” Lục Dã vội vàng xua tay, soái khí trên mặt khẩn trương hề hề, “Chính là…… Buổi tối hôm đó anh nghĩ đến em khóc đến thảm như vậy, không tránh được ở trong chăn cũng rơi nước mắt, kết quả bị bạn cùng phòng tưởng là mộng du, buổi sáng thức dậy phát hiện bọn họ đem anh cột vào lan can giường.”

Mạnh Vân mở to hai mắt nhìn, “Giỡn chơi sao? Anh khóc? Vì cái gì lại khóc? Bởi vì tôi sao?”

Kỳ thật chuyện này cô đã có chút sắp không nhớ rõ, vẫn là bị Lục Dã nhắc nhở mới nhớ tới hình như có chuyện như vậy, nhưng mà dù cho đi qua muôn vàn khổ sở, cho tới hôm nay cũng đều quên đến không còn một mảnh, là thật sự không có để lại trong lòng.

So với tìm hiểu tâm tình cô ngay lúc đó, bây giờ cô lại để ý đến việc Lục Dã có phải hay không thật sự hề hề mà khóc hơn.

Nghĩ đến hình ảnh kia, cô đột nhiên cảm thấy…… thật sự rất buồn cười.

Lục Dã thấy cô đã không còn khóc, biết cuối cùng đã đem người dỗ dành thành công, nhướng mày, “Đương nhiên là giả, anh là nữ sinh hay sao mà núp ở trong chăn rồi khóc?”

“……”

“Bất quá, anh một thân một mình lại chạy ra ngoài uống rượu ở quán phía sau trường học chúng ta. Kết quả uống say không cẩn thận dẫm lên bình rượu, trên đùi rách một đường, phải đi khâu bảy mũi.”

Lục Dã cười cười, khởi động xe.

“Cho nên em đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng. Nếu không vui liền tới tìm anh, anh sẽ quê mùa mà âu yếm dỗ dành em vui vẻ, đã biết chưa?”

“……”

Cách âu yếm quê mùa như thế quả thật là muốn chơi đến địa lão thiên hoang(*)

HẾT CHƯƠNG 12.

Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.

5 nhận xét:

  1. Tks chủ nhà nhiều nhiều. Giờ thêm 1 thói quen là ngày ngày đi hóng truyện ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã ủng hộ, Mèo sẽ cố gắng mỗi ngày đều có thể ra chương mới nè :*

      Xóa
  2. Thanks mèo lười nha.
    Nhưng sao tui cảm thấy 2 người này yêu nhau theo cách chầm chậm nhẹ nhàng á. Ko biết khi nào a lục mới tăng tốc để về đích nữa 🤔🤔🤔

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. anh Lục Dã vẫn chưa lừa được em nhỏ Mạnh Vân mà bạn :))
      Về sau sẽ ngọt đến sâu răng, yên tâm :v

      Xóa
  3. Sao chưa có chương 13 thế ạ TvT

    Trả lờiXóa