Người theo dõi

LỊCH ĐĂNG BÀI

Xin chào cả nhà ^^
Bởi vì tránh để bạn cứ phải mất công ra vào blog để hóng chương mới và thỉnh thoảng bị hụt hẫng thì mình cập nhật lịch đăng định kì sau đây nhé !
-Từ thứ 2 - thứ 6 mỗi ngày 1 chương mới vào lúc 22h-23h.
-Riêng thứ 7 và chủ nhật không phải đi làm và đi học thì mình sẽ đẩy nhanh 2-3 chương/ngày cũng vào thời gian trên nhé.

Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2019

[ ON GOING ] Anh Nhẹ Chút Có Được Không? (7)

CHƯƠNG 7:

Cùng bác gái nói vài câu, tâm tình Mạnh Vân liền trở nên đi xuống.

Lục Dã xa xa mà nhìn, đợi trong chốc lát, lại không chịu đứng yên mà bước đến bậc thang ở bên cạnh mà đi lên đi xuống.

Mắt thấy biểu tình của Mạnh Vân trầm thấp mà cúp điện thoại, anh từ bậc thang nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh cô, thấy cô không vui liền cố ý muốn chọc cô vui vẻ, chắp tay trước ngực chớp chớp mắt, “Mạnh Vân, em muốn như thế nào thì mới chấp nhận lời xin lỗi của Lục Dã anh nha? Có thể ban phát chút ân huệ để học trưởng khí chất đẹp trai hơn như anh mời em ăn một bữa cơm được không?

Bị anh làm gián đoạn tâm tình đang phiêu diêu, Mạnh Vân vậy mà cũng thật sự bị anh kéo trở lại, nâng mắt lên mà thở dài thật sâu.

Thanh âm của cô thật nhẹ, lại mang theo một tia buông lỏng, “Chuyện đó……”

Lục Dã đôi mắt đều như tỏa ánh sáng, vẻ mặt chờ mong mà nhìn cô, chờ cô nói tiếp, “Sao?”

Mạnh Vân nghĩ nghĩ, “Vậy anh hướng tôi nói một câu thuận tai, tôi nghĩ sẽ cùng anh ăn cơm”

Cái lý này vẫn là năm đó Lục Dã nghĩ ra được.

Lúc đó cô mới vừa cầm được học bổng thành phố trên tay, liền chạy tới chỗ bọn họ mời Ngụy Tống Từ ăn cơm mừng, nào biết Ngụy Tống Từ hoàn toàn làm lơ cô, mặc kệ cô đứng ở cửa phòng học mà lướt qua cô.

Mạnh Vân lúc ấy cảm thấy xấu hổ gần chết, vừa tức vừa ủy khuất, vành mắt đều đỏ lên.

Nào biết Ngụy Tống Từ còn chưa đi ra ngoài được vài bước, đã bị Lục Dã bên cạnh một phen túm trở về, kéo đến trước mặt Mạnh Vân, cười hì hì giải vây cho cô.

“Ngụy đại soái ca, đừng như vậy mà. Em gái, em khen anh một câu 'đẹp trai', anh liền mời em và lão Nguỵ cùng nhau ăn cơm nha.”

Mạnh Vân kỳ thật cái gì cũng không nói nên lời, cô chỉ cảm thấy trong ánh mắt Ngụy Tống Từ tràn ngập ghét bỏ, làm cô hết sức thương tâm, liền đến cổ cũng đỏ lên, lắp bắp mà ứng phó một câu “Học trưởng anh rất đẹp trai”, rồi xoay người muốn chạy, lập tức Lục Dã liền đưa tay giữ lại móc treo cặp sách của cô.

“Nói nghe thật sướng tai a! Đi thôi, học trưởng đẹp trai anh đây mời em đi ăn cơm.”

Hiện tại như là tái hiện cảnh tượng ngày trước, chỉ là thân phận thì có thay đổi.

Lục Dã cũng nghĩ đến chuyện quá khứ, nhướng nhướng chân mày, “Thật vậy sao? Khen em một câu liền để anh mời ăn cơm sao?”

“…… Ừm.”

Lục Dã nghĩ nghĩ, còn chưa kịp nói ra, chính mình trước cười lên tiếng. Thanh thanh giọng nói, hắn cúi đầu, “Anh cảm thấy em hôm nay có điểm kỳ quái.”

“Cái gì?”

“Thật là một yêu tinh đáng yêu.” 

Trong ánh mắt Lục Dã một mảnh thâm tình, chỉ là độ cung khóe miệng thật sự là có chút khoa trương.

Mạnh Vân cạn lời mà nhấp môi nhìn anh một cái, “Nói xong? Nếu đã nói xong vậy tôi về nhà.”

“Ai! Đừng đừng đừng ——”

*** Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna ***

Lục Dã vẫn luôn đuổi theo Mạnh Vân chạy qua mấy con phố.
Dọc theo đường đi, lực chú ý của cô đều đặt ở người 'mồm nói tay vung' ở phía sau, cư nhiên lại quên mất chính mình kế tiếp muốn làm cái gì.

Chờ đến lúc cô dừng lại bước chân mới phát hiện bụng đã đói đến rã rời, hơn nữa đã đi xa khỏi trạm điện ngầm, tựa hồ là muốn tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Lục Dã từ lúc nãy đến giờ vẫn tự nói tự cười, vậy mà hứng thú vẫn không hề vơi đi, nhìn thấy Mạnh Vân dừng lại, liền hai bước vượt đến bên cạnh, cười tủm tỉm mà nhìn cô.

“Đã đi rồi lâu như vậy rồi, có đói bụng không?”

Gần đây không có nhà hàng lớn nào, may mắn Mạnh Vân cũng không người kén ăn, liền một tiếng tuỳ anh.

Lục Dã cầm di động tìm kiếm một vòng, tìm thấy một quán ăn được khách hàng đánh giá cao, cách nơi này cũng chỉ một hai trăm mét đi bộ, vài phút là có thể đến.

Từ khi gặp lại nhau tới nay, hai người khó được dịp hòa thuận mà ở cùng nhau thế này, thoạt hình chẳng khác bạn học lâu năm gặp lại là mấy.

Lục Dã lúc không đùa giỡn, cũng coi như người bình thường chứ không phải là loại tâm thần lâu năm, “Mạnh Vân, em có cảm thấy anh như có bệnh mà làm phiền em không?

Mạnh Vân nhìn anh một cái, không trả lời.

Ha. Coi như anh cũng tự biết.

Lục Dã gãi gãi đầu, lộ ra một hàm răng trắng, “Từ trước đến nay anh cũng chưa từng theo đuổi ai, hay là em dạy anh một chút đi.”

“…… dạy anh cái gì?”

“Còn như thế nào được, dĩ nhiên là dạy anh làm sao để theo đuổi được em nha … A, tới rồi.”

Anh mang theo Mạnh Vân đi vào quán ăn, cũng đem những lời cô muốn buột miệng thốt ra tất cả đều nuốt trở lại.

Mỹ thực APP* đánh giá quán ăn này tuy nhìn không ra sao, nhưng món ăn vẫn là rất tốt, đầu bếp là dân bản xứ chính gốc.

*kiểu như app Foody bên mình ấy.

Mạnh Vân thích ăn cay, chuyện này Lục Dã vẫn luôn nhớ kỹ, nếu không phải bởi vì răng cô đang được điều trị, sợ cay nóng, anh nhất định sẽ mang cô đi những quán ăn món cay Tứ Xuyên danh tiếng tốt lại nấu ăn ngon—— đều là trong ba năm vô tình anh biết đến.

Tuy rằng dù không cố ý, lại vẫn luôn yên lặng mà ghi nhớ.

“Thời gian này em chỉ có thể ăn hơi cay, thức ăn phải mềm một chút, kiêng kị các món phải dùng hàm cắn mạnh.”

Mạnh Vân im lặng mà nhìn anh một cái, tùy tiện gọi vài món, đem thực đơn đưa trở về, “Học trưởng Lục, trước kia anh không giống như vậy nha.”

Lời nói này thật sự là chọc vào góc tối của anh, Lục Dã nghĩ đến bản thân trước kia ngu ngốc yên lặng chờ đợi cơ hội, liền cảm thấy chính mình nhất định là quá ngây thơ, đánh bóng rổ đánh đến hỏng cả não.

Nếu lúc đó anh dũng mãnh tiến tới, nói không chừng bây giờ con của hai người cũng đã biết nói biết cười biết chạy nhảy rồi.

Lục Dã vô thức mà nghịch chiếc đũa trên tay, chỉ cảm thấy phí hoài bao nhiêu năm tháng thật sự quá đáng tiếc.

Chờ đến lúc anh giương mắt lên, phát hiện Mạnh Vân đối diện đã bị chiếc TV nằm trên vách tường phía sau anh hấp dẫn ánh mắt.

Vóc dáng anh cao, TV lại ở trên vách tường phía sau anh, lúc xem, Mạnh Vân phải nghiêng đầu một chút, bằng không có một góc sẽ bị anh che mất.

Lục Dã đứng lên, di chuyển đổi vị trí, cùng Mạnh Vân ngồi thành một cái góc vuông.

Như vậy anh cũng có thể nhìn thấy TV đang chiếu cái gì.

Hẳn là tiết mục quảng cáo, trên TV đang phát một đoạn trailer phim điện ảnh, rất biết cách thu hút người xem bởi những cắt đoạn vô cùng hấp dẫn.

Lục Dã nhìn lướt qua, “Buổi tối em có thời gian không?”

“……”

Mạnh Vân ngây thơ mờ mịt, lại bị Lục Dã chỉ nói mấy câu lừa đi xem phim.

Rạp chiếu phim gần đây cũng không tốt, xe Lục Dã lại vẫn ở bệnh viện chứ không lái tới đây, liền mang cô đi đến trung tâm thành phố chọn rạp chiếu phim.

Buổi tối thứ sáu, rạp chiếu phim đông người, hơn nữa không ít đều là những cặp đôi.

Mạnh Vân nhìn đến bên cạnh có một cặp đôi đầu tựa đầu mà khe khẽ nói nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ muốn chết, nháy mắt liền đối với cái quyết định xem phim này hối hận không thôi.

Lục Dã sờ sờ mũi, đi ra bên ngoài mua bắp rang cùng Coca tới, đưa đến bên tay Mạnh Vân.

“Ăn bắp rang cẩn thận một chút, dùng bên hàm kia mà nhai.”

“Một lát uống xong Coca nhớ đi ra ngoài súc miệng.”

Tuy rằng là lời nhắc nhở theo thói quen của nha sĩ, Mạnh Vân lại cảm thấy trong lòng có một chút ấm lên, sự xấu hổ cũng tan biến không ít.

Ngữ khí Lục Dã ôn nhu, trong ánh mắt cũng là chuyên chú.

Mạnh Vân không dám nhìn thẳng anh, vội vàng nhận lấy, gục đầu xuống, “…… Ngồi xuống nhanh lên, đã chuẩn bị bắt đầu rồi.”

Là một bộ phim hài, nên không khí rạp chiếu phim vẫn luôn nhiệt liệt, Mạnh Vân cùng Lục Dã đã lâu không đến rạp chiếu phim, cũng là bị không khí ảnh hưởng cười lên tiếng.

Lục Dã lơ đãng mà quay đầu, nhìn thấy Mạnh Vân tay chống mặt đang cười, tuy rằng không gian tối tăm, đôi mắt của cô lại dị thường phát sáng.

Anh chỉ cảm thấy trong tim như bị lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt trở nên tê dại.

Xem đến được hơn nửa bộ phim, nam chính bởi vì nữ chính mà mời thần tượng của cô đến sân trường biểu diễn, thời điểm nam ca sĩ siêu cấp đẹp trai đánh đàn biểu diễn trên sân khấu , toàn trường nữ sinh đều hoan hô lên.

Mạnh Vân nghe được nữ sinh bên cạnh cảm thán một câu, “Thật lãng mạn a……”

Lục Dã cũng nghe thấy, anh nhìn trong chốc lát, đột nhiên tiến đến bên tai Mạnh Vân, thấp giọng hỏi: “Em cũng thích như vậy sao?”

Mạnh Vân bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà quay mặt lại, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau —— Lục Dã cười cười, “Xem ra là rất thích.”

Mạnh Vân đỏ lên, một phen đem mặt anh đẩy ra.

“Không thích, một chút cũng không thích.”

Là thật sự không thích.

Lúc còn ở đại học Mạnh Vân đã từng thấy qua thời điểm Ngụy Tống Từ đàn dương cầm, lúc ấy cô đang mê mệt đơn phương anh, chỉ cảm thấy bộ dáng Ngụy Tống Từ đàn dương cầm đẹp đến không từ ngữ nào diễn tả được, khi Quý Hiểu Thích đánh giá “Nghe cũng chẳng có gì đặc biệt”, cô còn nhịn không được có chút tức giận.

Sau này cô liền không thích bất kì người con trai nào đàn dương cầm, chỉ cảm thấy người như vậy nhạt nhẽo lạnh nhạt, khó có thể tới gần.

Lục Dã cơ hồ là trong nháy mắt liền biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng anh chưa đần tới nỗi sẽ đi chọc vào vết sẹo của Mạnh Vân, rõ ràng có thể nói một câu vui đùa, nhưng anh sợ Mạnh Vân nghĩ đến chuyện trước kia sẽ cảm thấy khổ sở, chỉ cười cười cho qua.

Thẳng đến khi hết phim, hai người đều không nói cái gì nữa.

*** Truyện được dịch bởi Mèo Lười Anna ***

Thời điểm Mạnh Vân ra cửa trên mặt vẫn còn mang theo nét cười, ánh mắt quét đến Lục Dã cong môi nghiêm túc mà nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn liền cảm thấy trên mặt nóng rát, lập tức thu lại ý cười.

“Đã trễ thế này rồi, hôm nay cảm ơn……”

Lục Dã lắc lắc đầu, “Từ từ đã.”

Mạnh Vân bị anh ngắt lời, cũng không biết anh muốn nói cái gì, liền bị anh giở thủ đoạn lôi kéo bước nhanh đi vào thang máy xuống lầu.

Bên này là trung tâm mua sắm của thành phố, lầu một có một loại sân khấu nhỏ, thứ sáu thứ bảy chủ nhật mỗi tối sẽ có dàn nhạc biểu diễn nhằm hoạt náo thu hút khách hàng đến trung tâm.

Hiện tại là 9 giờ rưỡi tối, người của ban nhạc cũng đã kết thúc biểu diễn, đang ở thu dọn nhạc cụ chuẩn bị tan tầm.

Lục Dã lôi kéo Mạnh Vân đi qua, đem cô kéo đến đối diện sân khấu, còn bản thân lại là bước đến bên cạnh hoà thuận vui vẻ giao thiệp với đội nhân viên công tác.

Mạnh Vân nhìn thấy Lục Dã cùng một cô gái nói vài câu, khiến cô gái nhỏ liền đỏ mặt gật gật đầu.

Lục Dã hướng tới cô lộ ra một nụ cười, xem khẩu hình hẳn là nói “Cảm ơn”.

Mạnh Vân ở trong lòng bĩu môi, không biết vì cái gì lại nghĩ đến câu “Ỷ đẹp làm loạn”, xong lại cảm thấy thật sự là có điểm buồn cười, Lục Dã tuy rằng lớn lên đẹp trai, nhưng là so theo lời nữ sinh hình dung anh 'đẹp' như ánh mặt trời vẫn là chênh lệch rất lớn.

Cô cười cười, vội vàng đem loại suy nghĩ này ném qua một bên.

Lục Dã đã cùng người trong ban nhạc thống nhất xong, hướng về phía Mạnh Vân phất phất tay, đem lực chú ý của cô kéo trở về, lúc này mới không nhanh không chậm mà ngồi vào dương cầm trên đài biểu diễn.

Thời gian này, trung tâm sắp đóng cửa, không ít người đều chuẩn bị ra về, Lục Dã lại ngồi ở cửa trong đại sảnh có vẻ dễ dàng nhìn thấy được.

Chỉ ngồi trên đấy vài phút, tùy tiện ấn vài nốt nhạc, đã có không ít người nghỉ chân vây xem.

Mạnh Vân nghe được hai nữ sinh ở phía sau bàn luận, “ Wow~, đây là đang quay video sao? Anh ấy quả thật là đẹp trai chết đi mất a!”

“Hẳn là người nổi tiếng phải không?”

“……”

Ánh mắt Lục Dã đột nhiên nhìn lại đây.

HẾT CHƯƠNG 7.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét